Lý Thâm, Thẩm Y Y đã mua được khu nhà, hiển nhiên muốn nói một tiếng với cha Thẩm, mẹ Thẩm, dù sao hai vị vẫn tưởng là bọn họ sẽ ở trong nhà.
Cho nên lúc ăn cơm tối, Thẩm Y Y đã nói với cha Thẩm, mẹ Thẩm.
Cha Thẩm, mẹ Thẩm rất kinh ngạc, cha Thẩm vội hỏi: "Mua khu nhà? Tại sao muốn mua nhà? Trong nhà không phải đang ở tốt sao?"
Mẹ Thẩm nhìn về phía mẹ Ngô trước: “Hay là có ai nói gì với con rồi hả?"
Thẩm Vũ Hiên nghe vậy, thoáng chốc ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn mẹ Ngô.
Lang Nha đang ăn thịt, đương nhiên phát hiện bầu không khí kỳ cục, lập tức ngẩng đầu: “Gâu" rồi một tiếng.
Mặc dù không có nói rõ, nhưng mẹ Ngô vẫn cảm thấy bọn họ là nói mình, trước đó bà ta là sợ Thẩm Y Y liên lụy cặp vợ chồng Thẩm Vũ Hoành, Ngô Tiểu Mạn, nhưng kể từ khi biết cô và Đại Bảo thi đậu Bắc Đại thì đã không có nghĩ vậy nữa.
Tâm tư đã từng giấu che bị người ta phát hiện, bà ta vẫn giật nảy mình, nói chuyện cũng không lưu loát: "Không, không có, tôi không có..."
Đây là chuyện gì thế! Sự ngoan độc tối hôm qua của cặp vợ chồng Lý Thâm, Thẩm Y Y, bà ta dám bảo bọn họ dọn ra ngoài sao?
Trừ phi bà ta chán sống!
"Không có ai nói gì với con hết.” Thẩm Y Y dở khóc dở cười, mặc dù cô không thích mẹ Ngô, nhưng quả thực không cần phải hiểu lầm bà ta.
Giải thích nói: "Là chúng con muốn dọn ra ngoài, chủ yếu là nhà mình cách trường học hơi xa, giao thông cũng không tiện, còn phải đi xe buýt, con và Đại Bảo mỗi ngày đi học tan học đều không tiện. Nếu ở trường, cha con anh Thâm cũng không thể đi theo, cho nên muốn mua căn nhà ở phụ cận trường học!"
"Đúng đúng đúng.” Mẹ Ngô sợ có người lại hiểu lầm nữa, bận bịu phụ họa Thẩm Y Y.
Cha Thẩm, mẹ Thẩm nghĩ cũng phải, nhưng con gái vừa trở về không bao lâu, lại phải dọn ra ngoài, quả thật làm cho bọn họ rất không nỡ.
Thẩm Y Y trấn an ông bà: “Chúng con có thời gian sẽ trở về thăm cha mẹ, cha mẹ nhớ chúng con cũng có thể đi qua thăm chúng con. Bây giờ đã khác với lúc con ở nông thôn, chúng ta muốn gặp mặt thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt."
Cha Thẩm, mẹ Thẩm nghe vậy, bấy giờ mới coi như thôi.
Có điều sau bữa cơm chiều, Ngô Tiểu Mạn vẫn kéo Thẩm Y Y lại, khó xử nói: "Y Y, em thật sự không phải là bởi vì mẹ chị..."
"Chị dâu.” Thẩm Y Y nói: “Em thật sự không phải là bởi vì bác gái.”
Lúc này Ngô Tiểu Mạn mới yên tâm, nói: "Y Y, em yên tâm, nơi này vĩnh viễn là nhà của em, em muốn trở về ở thì trở về ở, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!"
"Được.” Thẩm Y Y nở nụ cười.
Một nhà Thẩm Y Y chuyển ra ngoài sống, đã được quyết định như vậy.
Đương nhiên, căn nhà cũ đó sẽ không thể dọn vào ở ngay, ít nhiều vẫn cần sắp xếp lại.
Đồ dùng trong nhà của chủ trước đều đã dọn sạch rồi, những món đồ rất cũ rất xấu đó gia đình Thẩm Y Y cũng không cần. Cho nên bọn họ đã vứt bỏ hết những món đồ đó, lúc này chỗ tốt vì có nhiều trẻ con đã xuất hiện.
Đặc biệt là Nhị Bảo, tinh thần lao động hăng say đó chưa từng ngừng.
Thẩm Y Y bảo cậu bé nghỉ ngơi: “Nghỉ ngơi lát rồi làm, chúng ta không gấp!"
"Không sao cả.” Nhị Bảo mướt mồ hôi, hốt mảnh thủy tinh đã vỡ nát vào hốt rác: “Con dọn mấy cái thủy tinh này trước, không thôi ai giẫm vào cũng sẽ không tốt!”
Được thôi.
Thẩm Y Y ngắm nhìn bốn phía, Lý Thâm đang cầm chổi quét mạng nhện trên mái hiên xuống, Đại Bảo lôi cái bàn đã mục nát ra bên ngoài, Tiểu Bảo đang xử lý rác. Ngay cả Tiểu Bối cũng lóng ngóng cầm một cây chổi cao hơn cô bé, đang quét rác.
Bây giờ thời tiết đã hơi ấm lại rồi, trên người, trên mặt mỗi người bọn họ đều đổ mồ hôi.
Bọn họ dùng cả một ngày, quét dọn cả căn nhà từ trên xuống dưới, nên dọn dẹp đều đã dọn dẹp.
Căn nhà cũ, mặc dù là căn nhà lót gạch xanh nhưng có rất nhiều nơi đã bị hư hại hoặc bị bẩn, và căn nhà này trước đó chưa từng trang trí, nhìn rất mộc mạc đơn sơ.
Thẩm Y Y ngẫm nghĩ, cảm thấy bất kể là về mặt trải nghiệm hay là thị giác, vẫn không thể ở nơi quá kém, cho nên thương lượng cùng Lý Thâm, quyết định quét một lớp vôi.
Yêu cầu của Thẩm Y Y, hiển nhiên Lý Thâm phải làm hài lòng cô.
Quả thực Lý Thâm là một tay toàn năng, hơn nữa còn có mấy đứa nhỏ hỗ trợ, chỉ quét hai ngày đã quét sạch phòng ốc.
Bởi vì sơn để quét là loại sơn Thẩm Y Y lấy ra từ trong không gian nên không có mùi hăng formaldehyde, làm xong là có thể vào ở rồi.
Sơn được sơn xong, đương nhiên không thể thiếu dán gạch men sứ.
Gạch men sứ thì không tiện lấy ra từ không gian, Thẩm Y Y và Lý Thâm ra ngoài mua. Gạch men sứ ở thời đại này có rất nhiều loại toàn là chạm hoa, mặc dù trong mắt người bây giờ đều cảm thấy đẹp mắt, nhưng Thẩm Y Y thực sự không thưởng thức nổi, tìm rất lâu mới tìm được một tiệm có gạch men sứ màu trắng sữa đơn giản giả gạch cổ chống trượt, lại tốn một ngày để lót sàn nhà trong nhà.
Cố hết sức mua sắm thêm bên trong nhà.
Rất nhiều thứ bên trong không gian của Thẩm Y Y có, nhưng bây giờ nhiều người phức tạp, toàn bộ đồ vật đều lấy ra từ bên trong không gian thì không thực tế, đặc biệt là những món đồ cồng kềnh, cho nên vợ chồng Thẩm Y Y quyết định tòa lầu bách hóa mua một nửa, sau đó lấy ra một nửa từ trong không gian.
Còn có đồ dùng làm bằng gỗ trong nhà, mặc dù Lý Thâm biết làm, nhưng bởi vì cần dùng gấp nên bọn họ đã tìm người làm, làm giường, tủ quần áo, bàn, ghế các loại. Ngoài ra, còn mua một chiếc xe đạp.
Nửa tháng sau, những vật dụng thiết yếu cần mua đều đã mua xong, mấy ngày nữa là đến khai giảng, những vật dụng còn lại, về sau sẽ từ từ mua thêm.
Bởi vậy, gia đình Thẩm Y Y đã vào ở.
"Bên căn nhà phía đông có ba căn phòng, các con tự chia.” Lý Tam nói với mấy đứa nhỏ.
"Dạ được!" Mấy đứa nhỏ đã lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên có phòng riêng của mình, phấn khích không chịu được.
Nhị Bảo và Tiểu Bảo tranh nhau, hai đứa đều muốn căn phòng ở giữa.
Bị Đại Bảo quát: “Được rồi, chúng ta dựa theo trình tự tuổi tác phân chia, anh ở phòng thứ nhất, Nhị Bảo ở phòng thứ hai, Tiểu Bảo, em ở phòng thứ ba."
Cũng có nghĩa là Nhị Bảo ở phòng ở giữa.
Đây là lần đầu tiên Nhị Bảo ở bên anh cả thắng Tiểu Bảo, mừng khấp khởi, Tiểu Bảo bĩu môi, nhưng anh cả của cậu bé đã lên tiếng, hiển nhiên cậu bé sẽ không tranh đoạt với anh hai nữa.
Căn nhà phía Bắc có hai gian phòng, là Thẩm Y Y và Lý Thâm còn có Tiểu Bối ở, Tiểu Bối mấy tháng nữa mới ba tuổi, lúc đầu Thẩm Y Y và Lý Thâm muốn đợi cô bé ba tuổi rồi mới để cho cô bé ngủ độc lập một căn phòng, nhưng không ngờ cô bé thấy mấy anh đều có phòng riêng nên cũng muốn ngủ một mình.
Cô bé xưa nay rất ngoan, nết ngủ vẫn luôn rất quy củ giống như anh cả của cô bé, ban đêm không có tình huống đặc biệt sẽ không tỉnh, cho nên cô bé tranh cãi đòi đi ngủ một mình, Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng không gò ép cô bé, để cô bé ngủ một mình.
Lương San San thi đậu đại học Nhân Dân cũng từ quê lên thủ đô.
Bởi vì bà nội Lương bị bệnh nhập viện rồi nên Lương Quân và Vu Hồng không có chở cô bé lên, gửi điện tín cho Lý Thâm và Thẩm Y Y hỏi vợ chồng họ có thể đến trạm xe lửa giúp lỡ một chút không.
Ngày đó vừa khéo là ngày Thẩm Y Y và Đại Bảo khai giảng, Thẩm Vũ Hiên và Lương San San cùng thi đậu đại học Nhân Dân, vẫn chưa khai giảng.
Thẩm Y Y bèn hỏi Thẩm Vũ Hiên có rảnh không, bảo Thẩm Vũ Hiên đến trạm xe lửa giúp đỡ Lương San San.
Thẩm Vũ Hiên luôn miệng đồng ý.