Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 216




"Vì sao thế?" Chu Phong Thu tỏ vẻ mình tổn thương sâu sắc: "Tiểu Bối không thích dượng ư?"

"Thích, nhưng mà..." Tiểu Bối chớp đôi mắt to, nói với dượng: "Cha nói, không thể người đàn ông khác hôn Tiểu Bối!"

"Nhưng dượng không phải là người đàn ông khác." Chu Phong Thu dỗ cô bé, giọng nói cũng dịu dàng theo: "Dượng là dượng đó!"

"..." Cô bé tốt bụng không nỡ để dượng buồn, Tiểu Bối vặn ngón tay, vẻ mặt phân vân.

Có thể cho dượng hôn không nhỉ? Hình như dượng rất thích mình!

Tiểu Bối có thể cảm nhận được dượng không có ác ý, cô bé vừa định nói có thể hôn nhưng chỉ được hôn một chút thôi.

Đúng lúc đó cổng mở ra, bóng dáng Lý Thâm xuất hiện ở cửa ra vào, anh biết hôm nay vợ sẽ đến thăm chị anh. Hôm nay tan làm sớm nên anh cũng đến ngó thử, thuận tiện đón vợ với con về nhà.

Đôi mắt của Tiểu Bối sáng lên, cô bé hỏi bằng giọng trong trẻo: "Cha, dượng muốn hôn Tiểu Bối." Có thể cho dượng hôn không?

Lý Thâm đang dắt xe khựng lại, ánh mắt nguy hiểm dừng trên người Chu Phong Thu.

Trong nháy mắt Chu Phong Thu cảm thấy cổ lành lạnh!

"Không thể!" Giọng Lý Thâm trùng với giọng Đại Bảo trong phòng bếp, Lý Thâm vứt xe đẩy đi tới bế Tiểu Bối. Đại Bảo cầm quả táo mới gọt một nửa, cậu bé đứng cạnh cha nhìn Chu Phong Thu với vẻ đề phòng.

Chu Phong Thu: "..." Điều này làm anh ta cảm thấy mình làm chuyện tội ác tày trời không bằng heo chó.

Lý Thâm lạnh lùng nhìn Chu Phong Thu chằm chằm: "Muốn hôn con gái của tôi?"

"Không không không." Chu Phong Thu sợ đến cà lăm: "Tôi nói đùa với con bé thôi!"

Lý Thâm hừ một tiếng, anh nói với Tiểu Bối: "Sau này không được cho người đàn ông nào ngoài cha với anh trai hôn con nhé, bao gồm cả ông dượng xấu này. Không chỉ không cho hôn mà còn không cho bế nữa!"

Tiểu Bối rất nghe lời cha, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

???

Chu Phong Thu vừa giận vừa ấm ức trừng Lý Thâm.

Vì anh có cô con gái đáng yêu như vậy, tôi tạm thời không so đo với anh!

Thẩm Y Y và Lý Đại Nha nghe thấy tiếng động đi ra: "..."

Hai người bật cười rồi quay vào nhà, Thẩm Y Y nói: "Tiểu Bối là con gái lại còn quá ngây thơ, anh Sâm sợ con bé bị người ta lừa nên mới để ý như thế."

"Con gái phải cẩn thận hơn một chút." Lý Đại Nha khẽ gật đầu, cô ấy sờ bụng mình.

Thẩm Y Y chú ý đến sắc mặt của cô ấy, cô cười rồi nói: "Có phải chị đã thả lỏng hơn rất nhiều không?"

"Cái gì?" Lý Đại Nha không rõ lắm.

"Lão Chu không phải người trọng nam khinh nữ."

Lý Đại Nha không ngờ Thẩm Y Y lại nhìn ra ý nghĩ bí mật của mình.

... Được rồi, quả nhiên em dâu hai của cô ấy là một người nhạy cảm, nhìn ra cũng không lạ.

"Ừ." Lý Đại Nha thừa nhận.

Từ khi cô ấy biết mình mang thai đã móng ngóng đứa trẻ trong bụng là nam.

Đương nhiên, không phải vì cô ấy trọng nam khinh nữ, nếu như có thể sinh một đứa con gái, dạy dỗ thành một người giống như như em dâu hai của mình thì cô ấy cảm thấy vẫn rất tốt.

Chỉ là Lý Đại Nha cảm thấy nhà Chu Phong Thu chỉ còn mỗi mình anh ta, có phải anh ta sẽ trọng nam khinh nữ và muốn có một đứa con trai nối dõi tông đường...

Lý Đại Nha không còn trả, sinh xong đứa con này rồi đợi cơ thể hồi phục thì cũng khoảng bốn mươi rồi, cô ấy cũng không biết đến lúc đó mình còn sinh được nữa hay không...

Đây đều là những điều khiến cô ấy lo lắng, nhìn thái độ của Chu Phong Thu với Tiểu Bối, không thể nghi ngờ đây là điều mang lại tự tin cho cô ấy.

Thẩm Y Y khuyên nhủ: "Thật ra chị không cần phải nghĩ nhiều như vậy, nếu như Lão Chu muốn cưới chị về chỉ để chị sinh con cho mình, anh ấy đã không cưới chị rồi."

"Chị phải tự tin lên chứ, anh ấy đã theo đuổi chị lâu như vậy, chắc chắn là vì thích con người của chị, mà nếu đã thích chị rồi thì dù chị có sinh nam hay nữ, anh ấy đều sẽ rất vui vẻ!"

"Ừ!" Lý Đại Nha gật đầu thật mạnh, cô ấy nhìn vào mắt Thẩm Y Y, tràn đầy cảm kích.

Thẩm Y Y lại dặn Lý Đại Nha phải chú ý một vài thứ trong thời gian mang thai, sau đó mới về nhà với Lý Thâm, Đại Bảo và Tiểu Bối.

Sắp đến ngày khai giảng.

Lý Thâm đưa Đại Bảo và Nhị Bảo đến trường cấp hai trên thị trấn nhập học, Thẩm Y Y dẫn Tiểu Bảo đến trường tiểu học nhập học.

Tiểu Bảo học lớp hai rồi!

Nhập học xong, lúc mới chuẩn bị về, vừa quay đầu đã thấy Hà Chiêu Đệ dẫn Nhị Hoa và Tiểu Hoa đến.

"Chị dâu cả." Thẩm Y Y lễ phép chào.

Đây là lần đầu tiên cô chào Hà Chiêu Đệ sau khi cô ấy đưa ra lời đề nghị nhận Tiểu Bảo làm con thừa tự, Hà Chiêu Đệ được yêu thương mà lo sợ, cô ấy vội vàng lên tiếng: "Ôi, em dâu hai, em dẫn Tiểu Bảo tới nhập học à?"

"Vâng." Thẩm Y Y gật đầu, cô chủ động chào Hà Chiêu Đệ chỉ vì nghĩ hai năm nữa cả nhà cô sẽ lên thủ đô, đến lúc đó cha mẹ Lý cần phải nhờ nhà Hà Chiêu Đệ chăm sóc, cô không muốn kết oán quá nhiều.

Huống gì chuyện kia đã qua lâu rồi, Hà Chiêu Đệ đã sinh được con, Thẩm Y Y cũng không tính toán quá chi li với cô ấy nữa.

Đương nhiên, bảo cô tỏ ra thân thiết với Hà Chiêu Đệ là điều không thể, vừa chào hỏi xong cô muốn dẫn Tiểu Bảo và Tiểu Bối đi ngay.

Tiểu Bảo lại chú ý đến một vấn đề, cậu bé hỏi: "Bác cả ơi, chị cả đâu ạ?"

Khuôn mặt mừng rỡ của Hà Chiêu Đệ cứng đờ, cô ấy nhìn Thẩm Y Y, dường như khó mở miệng nên đáp qua loa: "Ở nhà đấy!"

Tiểu Bảo: "Chị ấy không đến nhập học ạ?"

"Cái này." Hà Chiêu Đệ cười ngượng ngùng: "Bác không biết nữa!"

Nói xong, cô ấy dám không nói thêm mà vội vàng dẫn Nhị Hoa và Tiểu Hoa đi nhập học.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ mình, Thẩm Y Y nhíu mày không nói gì, cô hỏi hai đứa nhỏ: "Các con có đói bụng không? Về mẹ nấu đồ ngon cho hai đứa nhé?"

"Dạ!" Tiểu Bảo kéo tay em gái, nhún nhảy đi bên cạnh mẹ mình.

"Anh Yến Hi!"

Bên tai truyền đến tiếng của một bé gái.

Cô bé kia kia gọi Tiểu Bảo, Thẩm Y Y quay đầu lại thì thấy có hai cô bé nắm tay nhau đứng cách đó không xa, hai cô bé còn hơi ngại khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y nhíu mày nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cất cao giọng hỏi: "Sao thế?"

"Bọn em muốn chơi nhảy dây, anh có thể đến cầm dây được không?" Bởi vì thấy phụ huynh của đối phương nên giọng của cô bé nhỏ hơn nhiều.

"Hai bạn cứ nhảy đi." Tiểu Bảo nói: "Tôi phải về nhà ăn cơm!"

Cô bé nói: "Hai người không nhảy được." Nói rồi cô bé cẩn thận nhìn Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y chỉ cảm thấy mấy đứa trẻ này thật buồn cười, cô nói với Tiểu Bảo: "Hay con cứ nhảy dây trước đi? Mẹ về nấu cơm, chờ nấu xong thì con lại về."

"Không được!" Tiểu Bảo lắc đầu: "Cha với các anh không có ở nhà, con muốn về nhóm lửa cho mẹ!"

Sau đó cậu bé hai cô bé kia: "Có phải hai bạn muốn đến sân phơi lúa nhảy dây không? Đợi chút tôi gọi Hầu Tử đến giúp hai người."

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị nữa, nếu không tôi không gọi Hầu Tử cho đâu." Bên trong giọng nói non nớt của Tiểu Bảo còn xen lẫn uy hiếp.

Hai cô bé kia sửng sốt một lúc: "Vậy anh Yến Hi nhớ gọi Hầu Tử đến sân phơi lúa nhé, bọn em đi trước."

Nói xong, hai cô bé chạy đi như một làn khói.

Tiểu Bảo hài lòng, cậu bé nói với mẹ của mình: "Mẹ, mẹ chờ một lát, con đi nói với Hầu Tử, con về ngay."

Sau đó cậu bé chạy vào đám người tìm Hầu Tử.

Thẩm Y Y: "..." Hai cô bé kia trông cũng đã bảy tám tuổi... Nhưng Tiểu Bảo mới sáu tuổi mà nhỉ?

À, là sáu tuổi rưỡi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.