Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 212




Thời tiết càng ngày càng nóng, cơ thể của Tiểu Bối thuộc kiểu dễ đổ mồ hôi, chỉ mới đi ra ngoài một chút mà cả lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Vừa về đến nhà, Thẩm Y Y liền thay quần áo cho đứa nhỏ, sau đó pha cho đứa nhỏ một ly sữa bột, đứa nhỏ cầm lấy bình sữa, vừa uống sữa, vừa chạy nhanh theo phía sau Thẩm Y Y.

Đứa nhỏ này khi hai tuổi đã được Thẩm Y Y cạo đầu một lần, từ đó đến giờ cũng chưa cạo qua lần nào, mái tóc bây giờ tóc đã dài đến bả vai, Thẩm Y Y bện bai b.í.m tóc nhỏ cho đứa nhỏ, vừa mới phơi nắng một chút thôi mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.

Thẩm Y Y vội vàng nấu cơm trưa, hiện giờ ba đứa nhỏ đều đi học, thời gian nghỉ trưa không dài, Thẩm Y Y không nỡ để bọn nhỏ buổi sáng đi học, đến khi về nhà còn phải nấu cơm trưa, cho nên cô ra sức tranh thủ "quyền lợi" làm cơm trưa!

"Con có mệt không?" Thẩm Y Y buồn cười cúi đầu véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, "Con ngồi ngoan ngoãn trong vòng tròn này nhé? Mẹ phải làm cơm trưa, nếu không một lát sau anh trai của con tan học trở về không có cơm để ăn mất!"

"Vâng!" Tiểu Bối rất nghe lời mẹ, ôm bình sữa về chỗ cái ghế đẩu dưới mái hiên, cái ghế đẩu kia được làm một cách tỉ mỉ và xinh đẹp, mặt trên còn có hoa văn, là do cha của Tiểu Bối tự tay làm cho cô bé, ba người anh trai của Tiểu Bối cũng có.

Ở bên cạnh băng ghế nhỏ, là một vòng tròn có bán kính năm mươi xăng-ti-mét do Thẩm Y Y vẽ, bình thường sau khi ba đứa nhỏ đi học, Thẩm Y Y muốn nấu cơm đi hoặc đi vệ sinh gì đó không thể mang đứa bé đi theo liền bảo cô bé tự mình ngồi trong vòng tròn.

Bảo đứa bé không được chạy lung tung, cô bé cũng rất ngoan ngoan nghe lời mẹ nói ngồi yên không nghịch, chỉ là đôi mắt vẫn luôn dõi theo mỗi động tác của mẹ mình, Lang Nha ở bên cạnh đứa bé, nó rất thông minh, cho nên Thẩm Y Y cũng yên tâm làm chuyện của mình, không cần lúc nào cũng nhìn Tiểu Bối.

Cửa lớn mở ra, Tiểu Bối nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở cửa, ánh mắt sáng ngời, ôm bình sữa từ cái ghế đẩu đứng lên, vẫn không đi ra khỏi vòng tròn: "Cha, cha!"

Lý Thâm đáp một tiếng, vừa đi về phía Tiểu Bối, ánh mắt xem xét mọi ngóc ngách trong phòng, tìm kiếm vợ mình, nhìn thấy vợ mình đi ra từ trong phòng bếp, mặt mày đều mang theo sự vui vẻ, "Vợ!"

"Anh về rồi?" Thẩm Y Y hỏi.

"Trở về được một lúc rồi, lúc nãy vừa mới nói chuyện với mẹ ở bên ngoài, " Lý Thâm nói xong, vừa vặn đi đến gần Tiểu Bối, ôm lấy đứa bé, sau đó đi về phía vợ mình, "Em chuẩn bị nấu cơm trưa?"

"Ừm," Thẩm Y Y nói, "Đêm qua còn thừa rất nhiều cơm, em muốn làm cơm rang, buổi trưa nhà chúng ta cứ thế ăn cơm chiên là được rồi."

"Có thừa nhiều thức ăn như vậy?" Lý Thâm hỏi, "Sáng nay lúc ba đứa nhỏ đi học không ăn sao?"

"Bọn nhỏ có ăn một chút, nhưng hôm qua không ai ăn cơm, còn lại rất nhiều." Thẩm Y Y giải thích, "Tối hôm qua sau khi làm cơm xong em lại muốn ăn mì, cho nên Đại Bảo không xào rau nữa mà nấu mì ăn, cơm thì để lại hôm nay ăn. Sáng nay ba đứa nhỏ cũng ăn một chút, vẫn còn không ít cơm, bây giờ cho thêm chút đồ ăn kèm vào thì vẫn đủ cho cả nhà ăn!"

"Vậy để anh làm, " Lý Thâm nói xong, nhìn về phía Tiểu Bối trong ngực, "Con vào trong vòng tròn ngồi để cha đi nấu cơm, được không?"

"Được, " Tiểu Bối rời khỏi vòng tay của cha, tiếp tục chạy đến ngồi trong vòng tròn.

Lý Thâm liền xắn tay áo lên, chuẩn bị nấu cơm.

Thẩm Y Y cũng không tranh giành với anh, đi nhóm lửa cho anh.

Thẩm Y Y vừa mới chuẩn bị món ăn phụ xong, bây giờ chỉ cần xào lên là được.

Làm cơm chiên xong, ba đứa nhỏ cũng trở về.

Cơm nước xong, mỗi người về phòng mình nghỉ trưa.

Lý Thâm đi xe cả đêm trở về, cả người rất mệt mỏi, lúc anh về nhà, Thẩm Y Y đặc biệt cho thêm nước vào trong nồi, sau khi nấu cơm xong than vẫn còn nóng liền để nồi nước lên, cơm nước xong thì nước cũng sôi.

Cô bảo Lý Thâm lấy nước nóng đi tắm rửa, còn cô dỗ Tiểu Bối ngủ trưa.

Lý Thâm tắm rửa xong đi vào phòng, thấy vợ mình đã nằm trên giường, còn Tiểu Bối đã ngủ thiếp đi trên giường nhỏ của mình.

Tiểu Bối hiện tại vẫn đang ngủ cùng vợ chồng hai người, lúc trời nóng thì tự mình ngủ trên giường nhỏ của mình.

Khi trời lạnh, trên giường ấm áp hơn, thì đứa bé lại chuyển sang ngủ trên giường.

Bây giờ mùa hè, tự nhiên là tự mình ngủ.

Thẩm Y Y đang nằm ở trên giường lật xem một quyển sách, thấy anh tiến vào, xịch qua đi một chút, nhường chỗ cho anh nằm xuống!

Lý Thâm nằm xuống, ôm lấy vợ ình, Thẩm Y Y từ trong không gian lấy ra một cái mặt nạ mắt hơi nước, đắp lên cho anh, rồi hôn lên trán anh một cái, "Ngủ đi!"

"Ừm, " Lý Thâm mơ hồ đáp lại một tiếng, tối hôm qua bôn ba cả đêm, không chỉ đau mắt mà còn mất rất nhiều sức lực, quả thật mệt mỏi, cho nên anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Anh ngủ một giấc đến buổi chiều, lúc tỉnh lại, ba đứa nhỏ đã đi học từ sớm, mà vợ anh và Tiểu Bối cũng đã tỉnh, đang chơi với Lang Nha ở trong sân.

Vợ anh là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, trải qua hai ba năm, sân vườn dưới sự bố trí và thiết kế của cô, từng chút từng chút từng chút mất đi dáng vẻ hoang vu lộn xộn ban đầu, trở thành một nơi sạch sẽ tao nhã, tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Góc đông nam ở trong vườn trồng một cái cây, dưới tàng cây có một cái xích đu, còn có bàn đá mà vợ anh bảo anh xây, bình thường cô và ba đứa nhỏ rất thích ngồi ở chỗ đó đọc sách uống trà.

Lúc này cô đang ngồi trên ghế đá, trên bàn đá đặt một cuốn sách, bên cạnh còn đặt một đĩa dưa hấu do nhà tự trồng, đã cắt thành từng miếng nhỏ, phía trên còn cắm tăm tre.

Phía dưới cô lót thêm một tấm thảm, còn Tiểu Bối thì ngồi trên thảm chơi đùa với Lang Nha.

Cô đọc sách, thỉnh thoảng nhìn Tiểu Bối ở dưới chân, cho đưa bé ăn một miếng dưa hấu, sau đó tiếp tục đọc sách.

Làn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt cô, mang theo chút tóc vụn của cô đặt xuống nơi gò má, lộ ra khuôn mặt đoan trang xinh đẹp bên cô.

Lý Thâm nhớ tới lời nói của mẹ mình, không thể không thừa nhận, vợ anh đúng thật là không thuộc về nơi này.

"Anh Thâm?" Thẩm Y Y chú ý tới trước cửa phòng, nhìn người đàn ông còn đang đứng ngẩn người của cô, giơ tay lên, "Ngủ một giấc xong liền ngốc rồi?"

"Anh không ngốc, " Lý Thâm đáp lại, đi tới bên cô.

"Vậy anh nói một câu chứng minh anh không ngốc đi!" Thẩm Y Y nổi lên ý muốn trêu chọc anh.

"Anh là người đàn ông của em!"

Thẩm Y Y: "..."

Đánh yêu anh một cái, "Anh nói lời ba hoa!"

Lý Thâm nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh cô, tựa đầu lên vai cô, mơ hồ nói: "Vợ!"

Thẩm Y Y cầm một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng anh, anh há miệng ăn.

"Có ngon không?" Thẩm Y Y hỏi hắn.

"Ngon, rất ngọt, " Lý Thâm nói.

"Hạt giống lấy từ không gian, làm sao có thể không ngon?" Thẩm Y Y cũng ăn một miếng, dưa hấu này là do bọn họ tự trồng, năm đầu tiên trồng, cô trồng rất nhiều, cho nên mang tặng không ít người.

Bởi vì hương vị ngon hơn những quả dưa hấu khác rất nhiều, cho nên lúc sau có không ít người đến hỏi, Thẩm Y Y sợ bị nhiều người chú ý cho nên hai năm nay cũng không dám trồng quá nhiều, chỉ trồng đủ ăn ở nhà mình mà thôi.

Vừa ăn vừa liếc về phía người đàn ông bên cạnh, "Nói đi, có chuyện gì phiền lòng?"

Lý Thâm nhấc mắt nhìn vợ mình một cái, "Em đã nhìn ra rồi sao?"

"Em là vợ của anh, " Thẩm Y Y học giọng điệu của anh nói.

Lý Thâm cúi đầu cười ra tiếng, "Là có chút việc."

"Ừm, " Thẩm Y Y thay đổi tư thế, đối mặt với anh, "Có chuyện gì vậy?"

"Gần đây không phải có rất nhiều thanh niên tri thức đều trở về thành phố sao?" Lý Thâm nhìn vợ mình, nói, "Em có muốn trở về không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.