Bé gái ngồi xổm bên cạnh cô vội vàng chắn trước người cô, đôi tay nhỏ trắng nõn vẫy con giun lúc nhúc trên đất: “Sâu to đi ra, đừng hại mẹ tao!”
Con giun đang lúc nhúc, thật sự chui vào trong bùn nát.
“Mẹ, sâu to đi rồi.” Tiểu Bối ngửa đầu nói với mẹ mình, giống như đang trấn an mẹ, bảo mẹ đừng sợ.
“Tiểu Bối thật lợi hại.” Thẩm Y Y dùng khuỷu tay vén tóc rối lòa xòa trước trán Tiểu Bối.
Tiểu Bối mím môi ngượng ngùng cười, ngốc nghếch ngồi xổm xuống, muốn tiếp tục nhổ cỏ.
Trần Giai Di bị ngó lơ: “...”
Cô ta tự cảm thấy bây giờ đã cao hơn Thẩm Y Y một bậc, không nhịn được cao giọng gọi: “Thẩm Y Y!”
Ngữ khí có hơi không tốt, Tiểu Bối nghe thấy, ngửa đầu nhìn cô ta, nhíu mày lại, bỗng nhiên nói với mẹ: “Mẹ, con không thích dì này.”
Dì?
Tuy phát âm của Tiểu Bối không rõ ràng, nhưng Trần Giai Di vẫn nghe ra được cô bé nói gì, chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, không nhịn được sờ mặt của mình, cô ta già như vậy sao?
Không nhịn được nhìn Thẩm Y Y, nhìn thấy tay của Thẩm Y Y, bởi vì nhổ cỏ, trên tay của cô dính không ít bùn, nhưng lớp bùn đen đã tôn lên đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đó rõ hơn.
Cho dù là Trần Giai Di cũng không thể không thừa nhận, đôi tay như vậy không nên lủi trong bùn đất dơ bẩn này.
Cô ta lại nhìn tay của mình, bởi vì làm việc quanh năm, lòng bàn tay đã nổi lên nốt chai cứng ngắt, làn da đen vàng rất thô ráp, có chỗ thậm chí xuất hiện sẹo, trong móng tay còn có đất đen…
Trần Giai Di vô thức giấu tay đi, mà sau đó chú ý tới Thẩm Y Y lia mắt nhìn tới, tự động đọc hiểu là cô đang chế nhạo cô ta, không nhịn được thẹn quá hóa giận nói: “Thẩm Y Y, tôi là thấy cô không thể về thành phố, tới quan tâm cô, còn bảo cô có khó khăn cần giúp đỡ có thể tới tìm tôi, cô có cần phải dạy con của cô châm biếm tôi không?”
“Tìm cô? Để cha mẹ quỷ hút m.á.u đó của cô giúp tôi giải quyết phiền phức sao?” Thẩm Y Y trào phúng.
Sắc mặt Trần Giai Di lập tức tái nhợt.
“Anh trai em trai cô đều đã kết hôn sinh con rồi nhỉ? Cô chắc chắn cô đi về còn có chỗ ở không?” Thẩm Y Y tiếp tục nói, vốn dĩ không muốn để ý tới con nhỏ gây sự này, nhưng cô ta cứ luôn lải nhải bên tai cô.
“Cút đi.” Thẩm Y Y thiếu kiên nhẫn, nói chuyện cũng không khách sáo: “Muốn giúp tôi, cũng không nghĩ xem mình có mấy cân mấy lạng!”
Mặt Trần Giai Di đỏ rồi lại trắng, xấu hổ tức giận: “Thẩm Y Y, cô quá đáng quá…a!”
Trần Giai Di đang muốn nói đạo lý với Thẩm Y Y, nhìn thấy Tiểu Bối không biết nhặt được thứ gì từ trên đất ném tới, ném lên cổ của cô ta, một xúc cảm dính nhớp ập tới, cô ta bỗng nhiên nhảy lên giống như chim sợ cành cong: “Thứ gì vậy, ọe!”
— Con giun đất vừa mới dọa Thẩm Y Y đó!
Thẩm Y Y sợ Trần Giai Di phát điên hất giun đất lên người Tiểu Bối, vội kéo Tiểu Bối lại.
Tiểu Bối chỉ Trần Giai Di, cường điệu với cô: “Người xấu!” Cho nên cô bé mới lấy sâu to đập cô ta.
“Ừm ừm, dì ấy là người xấu, mẹ đuổi dì ấy đi ngay!” Thẩm Y Y trấn an Tiểu Bối.
Tiểu Bối được Lý Thâm và Thẩm Y Y bảo vệ rất tốt, tính tình ngây ngô đơn thuần, nhưng cô bé có một kỹ năng rất đặc biệt – cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc thiện ác của người khác.
Vừa nãy cô bé đã cảm nhận được ác ý của Trần Giai Di đối với mẹ mình, trong lúc lo lắng, mới ra tay.
Trần Giai Di sắp nổ da đầu, thét một lúc mới bình tĩnh lại, vừa muốn mắng người.
Chào đón một cục bùn ập vào mặt, Trần Giai Di giật nảy, vội vàng tránh đi, kết quả ngửa mặt lại là một cục bùn, rốt cuộc cũng có vết xe đổ trước đó, không dám đấu chọi trực diện với Thẩm Y Y, vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa buông lời cay nghiệt: “Thẩm Y Y, đời này của cô vĩnh viễn đều chỉ có thể là một người nông thôn, không thể so được với tôi đâu, ha ha!”
“Bốp!” Trần Giai Di giẫm trúng gì đó, ngã ụp mặt, mặt vừa hay đập trúng một bãi phân bò.
Thẩm Y Y cười lạnh, đừng quên, không gian của cô có công năng dịch chuyển theo ý niệm!
Dĩ nhiên Trần Giai Di không biết là do Thẩm Y Y giở trò, bãi phân bò đó lại nằm bên dưới bờ ruộng, bị cỏ dại che mất, không ai nhìn thấy xuất hiện ở đó khi nào.
Trần Giai Di chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chê mất mặt, đặc biệt là ở trước mặt Thẩm Y Y, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người, ôm đầu chạy đi.
Nghe Vương Yến nói Trần Giai Di tới tìm Thẩm Y Y, mẹ Lý giấu cục đá chạy tới.
Vừa hay nhìn thấy bóng dáng Trần Giai Di ôm đầu chạy đi, lập tức tò mò: “Vợ thằng hai, con đánh nó thành đầu heo rồi?”
?
Thẩm Y Y nhìn mẹ Lý: “Mẹ, ở trong lòng mẹ, con hung tàn như vậy sao?”
Không thì sao?
Đương nhiên mẹ Lý không dám nói vậy, bà sợ lát nữa Thẩm Y Y ngay cả bà cũng dám đánh, nhớ tới tính từ Nhị Bảo nói về mẹ cậu, dối lòng cười nói: “Đương nhiên không phải, sao con lại hung tàn chứ? Con dịu dàng yếu ớt, sao có thể đánh người thành đầu heo, là mẹ nhất thời nghĩ lệch rồi.”
Thẩm Y Y nghe vậy, không chất vấn.
Tuy cô đối với người mình ghét luôn ôm theo khái niệm động thủ được thì không nói nhảm, nhưng ở trước mặt mẹ Lý, cô tựa như chưa từng thể hiện mặt hung dữ đó, hơn nữa vẻ ngoài của cô lại rất có tính lừa gạt, mẹ Lý sẽ cảm thấy cô dịu dàng yếu đuối cũng không kỳ quái.
Nếu mẹ Lý biết suy nghĩ của, cô, chưa biết chừng sẽ hộc máu.
Thẩm Y Y tiếp tục nhổ cỏ.
Mẹ Lý ném đá xuống, bà chơi cùng với Tiểu Bối, bộ dạng giống như lơ đễnh tiếp tục hỏi: “Vợ thằng hai, vậy thanh niên trí thức Trần có phải tới gây phiền phức với con không?”
“Cho là vậy đi.” Thẩm Y Y nói: “Chủ yếu là cô ta tới đắc ý với con rằng cô ta có thể về thành phố.”
Tin tức thanh niên trí thức về thành phố đã lan truyền nhanh chóng.
Dĩ nhiên mẹ Lý cũng biết, cho nên mấy hôm nay bà gần như không ngủ ngon, chỉ sợ Thẩm Y Y muốn về thành phố.
Tuy cô đã kết hôn, nhưng…muốn ly hôn, đó còn không phải chuyện rất đơn giản ư! Hơn nữa nhà Thẩm Y Y lợi hại như thế, phối hợp như thế…
Mẹ Lý càng nghĩ càng hoảng: “Vợ thằng hai, tuy thành phố rất tốt, nhưng thực ra nông thôn cũng rất tốt, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, tuy…là hơi nghèo, nhưng Lý Thâm nó cũng có thể kiếm tiền, lại đối tốt với con, không kém gì sống ở thành phố, có phải không?”
Thẩm Y Y rầu rĩ nói: “Chỉ là quá xa, muốn về thăm cha mẹ con không tiện.”
???
Mẹ Lý vắt hết óc nghĩ: “Nếu con nhớ cha mẹ con, năm nay…cách hai năm…sau này mùa đông hằng năm con đều có thể cùng Lý Thâm về thăm cha mẹ con, dù sao thì bây giờ bọn trẻ cũng lớn hết rồi, cũng có thể dẫn theo, nếu con không muốn dẫn chúng theo cũng được, để ở nhà mẹ chăm giúp con!”
“Sau rồi tính!” Thẩm Y Y nói.
Chuông cảnh giác của mẹ Lý reo to, nhìn Thẩm Y Y, mấp máy môi, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Thẩm Y Y không chú ý tới sắc mặt của mẹ Lý, nhổ cỏ cũng hòm hòm, bèn dẫn Tiểu Bối chuẩn bị về nhà, thấy mẹ Lý còn sững ra tại chỗ, gọi một tiếng: “Mẹ, chúng con về trước.”
“Ừm.” Mẹ Lý thất thần đáp, theo phía sau Thẩm Y Y về nhà.
Thẩm Y Y vừa vào cửa, Lý Thâm vừa hay trở về, còn chưa kịp chào vợ, mẹ Lý bỗng nhiên lén lút gọi anh lại: “Thằng hai, tới đây một chút!”
“Mẹ…” Lý Thâm vừa mở miệng, mẹ Lý làm ra động tác “suỵt”, còn nhìn Thẩm Y Y một cái.
“Chúng ta sang bên cạnh nói!” Mẹ Lý nói: “Nhỏ tiếng chút, đừng để vợ con nghe thấy.”
“...” Lý Thâm nhíu mày, khựng lại, vẫn đi theo mẹ anh ra ngoài.