Nghĩ tới lời của Thẩm Y Y, cô ấy lại hưng phấn, nói với Trịnh Quốc cường: “Anh đừng quên kế hoạch thứ bảy của chúng ta đó!”
“Được.” Trịnh Quốc Cường cũng vui vẻ thành toàn cho cô ấy.
Chớp mắt đã tới thứ bảy.
Trịnh Quốc Cường xách túi lớn túi nhỏ, Ngô Tiểu Mạn khoác cánh tay của anh ta, về nhà.
Người đàn ông vẫn luôn quanh quẩn trước cửa sổ đối diện, bỗng nhiên tới gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn Trịnh Quốc Cường vào nhà họ Ngô, cha mẹ Ngô không lộ diện, nhưng Trịnh Quốc Cường như đang mỉm cười chào hỏi về phía trong nhà.
Ngô Tiểu Mạn đóng cửa, cô ấy vốn đang mỉm cười, bỗng nhiên nhìn về phía anh ấy.
Tim Thẩm Vũ Hoành đập mạnh, tưởng cô ấy phát hiện mình rồi, chột dạ chuyển dời ánh mắt.
Ngay sau đó mới phản ứng lại, trong phòng anh ấy không bật đèn, bên trong có hơi tối, đóng cửa sổ, bên ngoài không nhìn thấy được bên trong.
Thế là lại ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái vốn nói cười rạng rỡ, nhìn cửa sổ của anh, ánh mắt lại ngập tràn bi thương…
Tim Thẩm Vũ Hoành lại bắt đầu đập nhanh.
Cô ấy còn thích mình, Thẩm Vũ Hoành ý thức được.
Trời đất tràn ngập khói mù nhiều ngày tựa như sáng bừng lên vào khoảnh khắc này.
Anh ấy muốn đi nói rõ ràng với cô ấy!
Khoảnh khắc này, Thẩm Vũ Hoành ý thức vô cùng rõ ràng, anh ấy không thể mất đi cô ấy!
Anh ấy xông ra, cửa nhà của cô ấy vừa hay đóng lại, anh ấy chạy nhanh hơn – chắc chắn Ngô Tiểu Mạn ở phía sau cửa, chỉ cần anh ấy gõ cửa, cô ấy mở cửa ra, anh ấy sẽ kéo cô ấy chạy…
Mặc kệ như thế nào, hủy cuộc gặp mặt phụ huynh này trước rồi tính.
Nhưng anh ấy không ngờ, anh ấy vừa gõ cửa, cửa liền mở ra, một đôi tay vươn ra nắm lấy tay anh ấy, nhìn thấy gương mặt của người kia, anh ấy vô thức thuận theo vào nhà, sau đó chống đỡ ở phía sau cửa.
“Thẩm Vũ Hoành, anh tới rồi!” Ngô Tiểu Mạn nhìn anh ấy.
“Ừm…” Thẩm Vũ Hoành vô thức đáp, anh ấy vẫn có chút m.ô.n.g lung, không biết sao lại phát triển thành cục diện này.
“Vậy vì sao anh lại tới?” Ngô Tiểu Mạn hỏi, lại bổ sung một câu: “Đây là lần cuối cùng em hỏi anh!”
“Tôi thích em, không muốn để em bàn chuyện cưới xin với người khác!” Thẩm Vũ Hoành lập tức tiếp lời, sợ chậm một giây, anh ấy sẽ bỏ lỡ người trước mắt.
Ngô Tiểu Mạn cười, cười dương dương tự đắc: “Vậy chúng ta ở bên nhau nhé?”
“Được!” Thẩm Vũ Hoành đáp.
Ngô Tiểu Mạn rất vui, muốn lao lên hôn anh ấy, Thẩm Vũ Hoành bị nụ cười của cô ấy mê hoặc tâm trí, khi cô ấy kiễng chân lên hôn, càng thêm rung động khó kiềm chế.
Chỉ là khi anh ấy muốn ôm eo của Ngô Tiểu Mạn, bỗng nhiên ý thức được mình đang ở nơi nào, đột nhiên kéo Ngô Tiểu Mạn ra.
Ngô Tiểu Mạn vừa hôn lên liền bị đẩy ra:???
“Bị cha mẹ em nhìn thấy thì không hay.” Thẩm Vũ Hoành chỉnh lại dáng vẻ, nhìn vào trong nhà, không nhìn thấy cha mẹ cô ấy và Trịnh Quốc Cường đâu, hỏi: “Cha mẹ em đâu?”
“Không có nhà.”
Thẩm Vũ Hoành:???
Không phải gặp phụ huynh sao?
Anh ấy lại hỏi: “Vậy Thẩm Quốc Cường đâu?” Cũng không gọi là chỉ đạo viên nữa.
“Sau khi anh họ em vào, em bảo anh ấy về từ cửa sau rồi!”
Anh họ?
Thẩm Vũ Hoành bắt được trọng điểm, ý thức được gì đó: “Em gạt tôi?”
“Không gạt anh, bây giờ anh vẫn còn từ chối em.” Ngô Tiểu Mạn nguy hiểm nhìn anh ấy: “Hay là nói, bởi vì em gạt anh, anh không thích em nữa?”
“Không.” Bản năng cầu sinh khiến Thẩm Vũ Hoành vô thức phủ nhận, Ngô Tiểu Mạn phí sức vì anh ấy như vậy, anh ấy vẫn rất vui, nhưng…
“Ai dạy em?”
Ngô Tiểu Mạn: “...” Không thể là cô ấy tự nghĩ ra được sao?
Ngô Tiểu Mạn vô hình chung bị đ.â.m một dao, nhưng lần này cô ấy không giãy giụa, thừa nhận: “Em gái anh!”
Thẩm Vũ Hoành:???
Mắng người?
Khi biết tất thảy đều là em gái anh chỉ chiêu cho Ngô Tiểu Mạn, Thẩm Vũ Hoành suýt chút hộc máu: “Cho nên, dáng vẻ ngập tràn bi thương vừa rồi của em cũng là em gái tôi dạy em?”
“Ừm.” Ngô Tiểu Mạn cẩn thận ngước mắt nhìn anh ấy: “Thực ra khi đó em đang nín cười.”
Thẩm Vũ Hoành: “...”
Vãi!
Trong sân, Thẩm Y Y và Tiểu Bảo đang trêu Tiểu Bối, Đại Bảo và Nhị Bảo đang ngắt đậu đũa.
Thẩm Y Y bất thình lình hắt xì mấy cái.
Đại Bảo lo lắng nói: “Mẹ, có phải mẹ bị cảm rồi không?”
Tiểu Bảo nghe vậy, chạy bình bịch về nhà chính, đi lấy nước cho mẹ cậu.
“Không phải.” Thẩm Y Y cười nói: “Mẹ cảm thấy có thể là có người đang mắng mẹ?”
Nhị Bảo lập tức ngẩng đầu, nắm chặt nắm đấm: “Ai dám mắng mẹ con? Con đi đánh hắn!”
Thẩm Y Y: “...”
“Con an phận chút đi.” Thẩm Y Y vỗ đầu cậu: “Đừng có suốt ngày hô đánh đánh đánh.” Nếu không cô thật sự lo lắng đứa trẻ này sau này sẽ trở thành phần tử nguy hiểm của xã hội.
“He he!” Nhị Bảo cười một cái: “Mẹ không thích nghe, vậy sau này con sẽ không hô trước mặt mẹ nữa.”
“Láu cá.” Thẩm Y Y liếc nhìn cậu, còn muốn nói gì, ngoài cửa truyền tới một giọng nữ trẻ.
“Phụ huynh của Lý Yến Thanh, Lý Yến Khải có nhà không?”
“Là cô giáo Tiểu Ngô.” Đại Bảo nói.
“Con đi mở cửa.” Nhị Bảo đứng dậy, chạy đi mở cửa.
Thật sự là cô ấy.
Thẩm Y Y ôm Tiểu Bối đứng dậy, cười nói: “Cô Tiểu Ngô tới rồi.”
“Chào chị.” Cô Tiểu Ngô cười đáp: “Tôi tới thăm hỏi gia đình.”
“Vậy mời cô Tiểu Ngô ngồi.” Thẩm Y Y bày một cái ghế dài ra.
“Vâng.” Cô Tiểu Ngô đáp lời, vừa ngồi xuống, vừa bất động thanh sắc đánh giá môi trường xung quanh, nhìn thấy sân nhỏ mộc mạc, nho nhã, mang một phong vị khác biệt, ngược lại cũng không có gì kỳ quái.
Tuy cô Tiểu Ngô là giáo viên do huyện thành phái tới thôn, nhưng nhà Lý Thâm Thẩm Y Y cũng được coi là gia đình minh tinh trong thôn, dĩ nhiên cô Tiểu Ngô cũng từng nghe nói.
Dĩ nhiên cũng nghe nói bối cảnh của Thẩm Y Y, thế nên ánh mắt cô ấy nhìn Thẩm Y Y còn mang theo cảm xúc phức tạp nhiều tiếc nuối.
Với tướng mạo và gia thế của Thẩm Y Y thế này, vốn có thể sống tốt hơn, đáng tiếc…
Đang nghĩ, cô Tiểu Ngô nhìn thấy Tiểu Bảo cẩn thận bưng một ly nước tới, tưởng là lấy cho cô ấy, vừa muốn vươn tay ra nhận.
Kết quả Tiểu Bảo đưa tới trước mặt mẹ cậu: “Mẹ, bị cảm phải uống nước!”
“Mẹ không bị cảm, nhưng vẫn cảm ơn Tiểu Bảo nhé.” Thẩm Y Y nhận lấy, dịu giọng nói: “Đi rót cho cô Tiểu Ngô một ly!”
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo cười ha ha nói, sau đó ngây ngô nói: “Cô Tiểu Ngô, cô đợi chút, con đi rót nước cho cô ngay.’
“Ài, được, vậy thì cảm ơn Tiểu Bảo nhé.” Cô giáo Tiểu Ngô cười nói, nhìn bóng lưng của Tiểu Bảo, khen ngợi nói: “Tiểu Bảo là một đứa trẻ rất nghe lời.”
Hai người nói chuyện gia đình, Thẩm Y Y nhạy bén phát giác cô Tiểu Ngô chần chừ không đi vào chủ đề chính, đại khái là bởi vì Đại Bảo và Nhị Bảo đều ở đây.
Cô bèn sai Đại Bảo và Nhị Bảo đi, bảo Đại Bảo bồng Tiểu Bối ra ngoài dạo, mà Nhị Bảo thì chuẩn bị nấu cơm trưa cùng Tiểu Bảo.
Cô Tiểu Ngô nhìn thấy dáng vẻ làm việc thành thục của chúng, có hơi ngạc nhiên: “Chúng ở nhà đều như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Y Y cười nói: “Chúng đều rất ngoan, ở trong nhà làm việc đều giành làm, tôi cũng không giúp được gì.”
Lời này nếu đặt lên người phụ huynh khác, chắc chắn cô Tiểu Ngô sẽ cho rằng đối phương muốn khen con mình trước mặt giáo viên, để lại ấn tượng tốt cho giáo viên nên mới nói như vậy.
Nhưng nếu là Thẩm Y Y…
Ánh mắt cô giáo Tiểu Ngô đặt lên đôi bàn tay thon dài ngọc ngà trắng nõn của Thẩm Y Y, nhìn một cái liền biết không phải đôi tay làm việc.
Ánh mắt lại chuyển lên mặt của cô, đã sinh bốn đứa con, nói thế nào cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng gương mặt non nớt căng mịn đó, trông cũng chỉ khoảng mười chín đôi mươi, nói cô là chị gái của Lý Yến Thanh Lý Yến Khải cũng có người tin.