Quả nhiên, anh trai cô cũng không nói tình huống chân thật cho cô biết, chỉ bảo cô phải chăm sóc bản thân cho tốt, chờ anh ấy có thời gian rảnh rỗi sẽ tới đây thăm cô.
"Hừ, anh cứ cứng miệng đi." Thẩm Y Y hừ nhẹ một tiếng, "Em chờ đến ngày anh đau khổ theo đuổi vợ!"
Cô biết, kiếp trước Ngô Tiểu Mạn khổ sở theo đuổi anh của cô ba năm, cuối cùng hết hy vọng quyết định tìm mối lương duyên khác, anh cô từ trước tới giờ nhất quyết nói không thích Ngô Tiểu Mạn, nhưng nhìn thấy Ngô Tiểu Mạn nói chuyện yêu đương muốn cưới người đàn ông khác, thiếu chút nữa nổi điên, đổi ý khổ sở theo đuổi Ngô Tiểu Mạn.
Ngô Tiểu Mạn lúc ấy đã hết hy vọng với anh ấy, nếu không phải có một lần anh ấy đi làm nhiệm vụ, Ngô Tiểu Mạn hiểu lầm anh ấy đã hy sinh, khóc đến c.h.ế.t đi sống lại, một lần nữa nhìn nhận lại tâm ý của mình thì bọn họ không có khả năng ở bên nhau.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Y Y lại mở thư của Ngô Tiểu Mạn ra.
Thư của Ngô Tiểu Mạn ngược lại viết rất thẳng thắn, trực tiếp nói mình là người theo đuổi anh trai cô, nhưng anh trai cô luôn cự tuyệt cô ấy, cho nên muốn đổi chiến thuật, bắt đầu từ chỗ cô, hỏi cô có thể giúp cô ấy hay không.
Cũng thoải mái giới thiệu bối cảnh gia đình và kinh nghiệm cuộc sống của mình, thề rằng mình tuyệt đối không có ý trêu chọc người khác, nếu như Thẩm Y Y thấy bị mạo phạm, thì cứ coi như không thấy thư của cô ấy là được rồi.
Thẩm Y Y nở nụ cười một chút, tính cách của chị dâu cô từ trước đến nay vẫn luôn khiến người ta yêu thích.
Nghĩ đi nghĩ lại, con ngươi Thẩm Y Y khẽ động, đã như vậy, vậy thì trợ giúp cho anh trai với chị dâu một chút?
Nghĩ vậy cô liền lấy giấy viết thư ra, gửi một bức thư trả lời cho Ngô Tiểu Mạn.
Cuộc sống bình thản mà ấm áp, Tiểu Bối bây giờ mỗi ngày một dạng, màu đỏ hồng khi mới sinh rút đi, khuôn mặt càng ngày càng trở nên xinh đẹp.
Hơn nữa, tuy rằng có một số bộ phận trông giống Lý Thâm, nhưng nhìn chỉnh thể lại rất giống Thẩm Y Y.
Làn da vừa trắng vừa mềm mại, lông mi dày dài cong vểnh lên, phía dưới là đôi mắt to tròn hạt nho, rất trong trẻo, lúc không cười nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu, lúc khóc lên đáng thương đến mức khiến cho người ta thương xót, con bé còn học được cách cười, thanh âm trong trẻo khiến trái tim mọi người tan chảy.
Lý Thâm nói với vợ, "Khi còn bé em nhất định cũng đáng yêu như vậy."
So với lúc Lý Thâm còn bé chưa từng được chụp ảnh, điều kiện nhà Thẩm Y Y không tệ, từ lúc cô nhỏ đến lớn, mọi người nhà cô đều chụp cho cô, sau đó dán lên tường phòng cô.
Cho nên Thẩm Y Y đã xem qua ảnh chụp khi còn bé của mình, cô của lúc bé và Tiểu Bối bây giờ tuy rằng không giống nhau một trăm phần trăm, nhưng cũng giống đến sáu bảy mươi phần trăm.
Nhận được sự khẳng định của vợ mình, Lý Thâm càng ngày càng yêu thương Tiểu Bối, gần như Tiểu Bối muốn gì anh đều cho nấy — nhìn khuôn mặt tương tự như lúc vợ khi còn bé của Tiểu Bối, anh căn bản không nỡ từ chối.
Tiểu Bối vô cùng dính lấy mẹ mình, mỗi lần nhìn thấy mẹ đứa bé đều nở nụ cười, có đôi khi Lý Thâm ôm đứa bé, đứa bé còn phải vẫy vẫy tay hô nha nha, tuy rằng không hề có quy luật, nhưng Lý Thâm biết đứa bé đang muốn tìm mẹ.
Còn Lý Thâm, chỉ cần là lúc Thẩm Y Y không ngủ, anh đều sẽ ôm Tiểu Bối đi theo phía sau cô, giống như hai người bám đuổi vậy.
Ví dụ như lúc Thẩm Y Y đang đánh răng rửa mặt, anh liền ôm Tiểu Bối ở bên cạnh cô nói chuyện —
"Mẹ con đang đánh răng rửa mặt."
"Ô nha nha~"
"Tiểu Bối muốn mẹ ôm sao? Chờ mẹ con đánh răng xong trước rồi ôm Tiểu Bối sau có được không? Nhưng mà không thể ôm quá lâu, Tiểu Bối bây giờ đã lớn rồi, nếu ôm lâu cánh tay với bắp chân nhỏ bé của mẹ sẽ rất mệt mỏi, Tiểu Bối phải biết thương mẹ, có hiểu hay không?"
"Ô nha nha~"
"Tiểu Bối có phải cũng cảm thấy mẹ con rất xinh đẹp hay không? Cha cũng cảm thấy vậy."
"Ô nha nha~"
"Phụt!" Thẩm Y Y thật sự không nhịn được, phun một ngụm nước súc miệng ra, dở khóc dở cười nhìn về phía Lý Thâm, "Rốt cuộc anh đang nói gì với đứa bé vậy?"
???
Lý Thâm nghiêm trang nói, "Anh nói gì sai sao?"
Thẩm Y Y: "..." Cô hoài nghi, có khi Tam Bảo khi còn nhỏ cũng phải nghe anh nói mấy lời như vậy.
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, nhét ly nước và bàn chải đánh răng vào tay Lý Thâm, ôm Tiểu Bối từ trong n.g.ự.c anh.
Cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của đứa nhỏ, Thẩm Y Y nói, "Đừng nghe cha con nói nha, Tiểu Bối còn rất nhỏ, mẹ ôm được Tiểu Bối, mua ~ Tiểu Bối chúng ta thật ngoan ~"
Lý Thâm chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy ly nước bàn chải đánh răng của cô, cầm vào trong phòng cất đi.
Lần sau... tất nhiên vẫn như cũ.
Chớp mắt, hai tháng trôi qua, ngày nghỉ của Lý Thâm đã hết, phải trở lại làm việc.
Buổi sáng Thẩm Y Y đưa anh ra ngoài, anh còn ôm cô thở dài, "Sớm biết vậy xin thêm hai tháng nữa là được rồi!"
Thẩm Y Y bật cười, phải biết rằng trong tiểu thuyết, Lý Thâm là người vô cùng cuồng công việc, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại có thể nhanh chóng tích lũy được nhiều vốn liếng đối nghịch với Lâm Gia Đống như vậy.
Ai nghĩ tới, đời này anh lại không có tâm gây dựng sự nghiệp như vậy?
Tất nhiên, những cảm xúc lưu luyến như này Lý Thâm cũng chỉ thể hiện ra với một mình cô mà thôi.
Ra bên ngoài, anh vẫn là một Lý Thâm hung ác lạnh lùng như cũ.
......
Lúc cô sinh con, Tiểu Bảo đi học với hai anh trai, giống như là nhận biết được một thế giới mới, có một thời gian ngày nào cũng mãnh liệt đòi đi học cùng với hai anh — nhưng thực tế là muốn đi ngoài đồng với anh hai.
Nhưng mà, sau khi Lý Thâm đi làm, cậu bé không đi theo anh hai nữa, mà ở nhà giúp mẹ mình chăm sóc em gái... Tất nhiên, buổi chiều tan học, anh cả đi học về sẽ tiếp nhận trọng trách này thay cậu bé, còn cậu bé lại tiếp tục chạy theo anh hai ra ngoài đồng nô đùa.
Không quá vài ngày nữa, trường tiểu học cũng được nghỉ, cuộc sống nghỉ hè của Đại Bảo và Nhị Bảo bắt đầu.
Ngày đầu tiên, khi tiếng khóc đầu tiên của Tiểu Bối vang lên, Thẩm Y Y bị đánh thức, rời giường bế Tiểu Bối lên, chuẩn bị cho đứa bé bú.
Lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh, Thẩm Y Y mở cửa, liền nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ở ngoài cửa, "Mẹ, tối hôm qua mẹ chăm sóc em gái mệt mỏi rồi, bây giờ mẹ cứ để em gái đấy bọn con chăm cho, mẹ tiếp tục trở về ngủ đi."
???
Ánh mắt của Thẩm Y Y dừng trên bình sữa bột đang pha trên tay của Đại Bảo còn có mấy cái tã trong tay Nhị Bảo, nhịn không được nói: "Cha dạy cho các con sao?"
"Đúng vậy!" Thanh âm Nhị Bảo rất vui vẻ, "Cha nói khi cha đi làm, sẽ để cho bọn con chăm sóc em gái, nếu không để mẹ một mình chăm em sẽ rất mệt mỏi."
"Mẹ, mẹ cứ đưa em gái cho chúng con, cha đã dạy bọn con rất nhiều lần rồi, bọn con có thể chăm sóc tốt cho em gái!"
Nhị Bảo nói xong, thuần thục ôm Tiểu Bối lên.
Hai anh em đã tám tuổi, di truyền gen của Lý Thâm và Thẩm Y Y, cùng với sự chăm sóc tinh tế của Thẩm Y Y, chiều cao của hai đứa nhỏ đã đã một mét năm, vượt xa bạn bè cùng trang lứa.
Đặc biệt là Nhị Bảo, bởi vì quanh năm làm việc luyện võ đánh nhau ầm ĩ, thoạt nhìn cường tráng hơn Đại Bảo không ít.
Ôm Tiểu Bối là chuyện dễ dàng.
Nhị Bảo sờ sờ tã của Tiểu Bối, quả nhiên đã đi tiểu, thuần thục thay tã cho Tiểu Bối, sau đó đưa cô bé cho anh trai.
Đại Bảo tiếp nhận Tiểu Bối, cho đứa bé uống sữa.
Động tác thuần thục, liền mạch dứt khoát, Thẩm Y Y thật sự không nhịn được nữa hỏi, "Cha dạy hai con khi nào đấy?"
"Sáu giờ mỗi ngày," Đại Bảo với Nhị Bảo nói, "Cha dạy bọn con một tháng."
Bình thường Tiểu Bối đều dạy lúc sáu giờ, lúc trước khi Lý Thâm còn đang trong nghỉ phép, việc thay tã cho Tiểu Bối uống sữa đều do một tay anh làm, Thẩm Y Y thì tiếp tục ngủ.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này dạy Đại Bảo và Nhị Bảo chăm sóc Tiểu Bối... Thật đúng là tác phong làm việc của Lý Thâm.
Thẩm Y Y: "..."