Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 184




Mà ở sân sau, Lý Thâm trực tiếp ném Chu Phong Thu xuống đất, Chu Phong Thu cũng sắp tức đến nổ tung, cho dù là ai vô duyên vô cớ bị đối xử như vậy cũng không thể chấp nhận được, vừa định nói vài câu chửi thô tục, đã bị câu nói tiếp theo của Lý Thâm làm đứng hình ——

"Cậu thích chị gái tôi?"

Chu Phong Thu: "..." Cơn giận dữ vốn đang dâng cao, trong nháy mắt tựa như một quả bóng bay bị bơm căng, "Bùm" một tiếng, nổ tung.

"Tôi coi cậu như anh em, cậu con mẹ nó lại muốn làm anh rể của tôi?" Lý Thâm giơ tay đánh một quyền.

Chu Phong Thu né tránh, vô cùng chột dạ cãi lại, "Tôi, tại sao tôi không thể thích chị ấy? Hai người chúng ta nam chưa cuối nữ chưa gả, không thể bởi vì chị ấy là chị của anh tôi liền không thể... A,anh đừng đánh chỗ đó, đau c.h.ế.t mất! Mẹ kiếp! Lý Thâm, a! Anh Thâm, đừng đánh nữa, anh Thâm! Anh chính là anh ruột của tôi! Đừng đánh nữa!"

......

Lý Thâm rốt cục đánh đủ rồi, đạp vào người tên đang nằm sấp trên mặt đất giả c.h.ế.t một cái: “Chưa làm gì chị tôi chứ?"

Chu Phong Thu ôm lấy chính mình, khóc không ra nước mắt, hét lên: "Cho dù tôi muốn cũng làm gì có cơ hội làm gì chị ấy chứ!"

Lý Đại Nha vẫn lầm tưởng sự ân cần của anh ấy là do Lý Thâm nhờ vả, coi anh ấy như em trai, chuyển đồ đạc còn bị cô ấy nói với mọi người mình chỉ là em họ, còn tìm cớ đưa chút đồ đạc gì đó coi như trả ơn...

Đến một chút ảo tưởng còn không có, anh ấy nào có cơ hội làm gì Lý Đại Nha?

Huống chi còn có một người như Lý Thâm ở đây, anh ấy có lòng nhưng cũng chẳng dám làm gì!

Nếu anh ấy dám chạm vào một ngón tay của Lý Đại Nha, Lý Thâm biết được chắc chắn sẽ tiễn anh ấy về Tây Thiên!

Nghĩ đến đây, Chu Phong Thu càng bi phẫn, sao anh ấy lại thích chị gái của Lý Thâm chứ? Đây không phải là tự hành hạ chính mình sao?

Lý Thâm hừ một tiếng, tìm một khúc gỗ ngồi xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng nói, "Cậu nghiêm túc sao?"

"Mẹ nó tôi có gan dám không nghiêm túc sao?" Chu Phong Thu tức giận nói.

Quan hệ của anh ấy với Lý Thâm, cho dù nhàm chán muốn chơi đùa thì cũng đi tìm người khác, tìm đến Lý Đại Nha làm gì, trừ phi anh ấy không muốn sống nữa!

"Vậy thì theo đuổi đi."

"Không thể nào! Tôi nói cho anh biết, nếu tôi đã yêu ai đó thì nhất định sẽ không... Cái gì? "Chu Phong Thu kinh ngạc ngẩng đầu.

Lý Thâm nhìn gương mặt này của anh ấy liền cảm thấy không chịu nổi, đổi ý, "Coi như tôi chưa nói gì đi!"

"Không, anh đã nói rồi!" Chu Phong Thu như con cá chép nhảy lên từ mặt đất, sợ Lý Thâm đổi ý, "Anh bảo tôi theo đuổi chị ấy!"

Lý Thâm cười lạnh một tiếng, "Nếu cậu dám bắt nạt chị tôi..."

"Không không không, chắc chắn sẽ không." Chu Phong Thu thiếu chút nữa giơ tay thề, "Trước khi chị ấy đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không động đến một sợi lông tơ của chị ấy!"

Có trời mới biết, lúc trước anh ấy muốn đuổi theo lại không dám, ngoại trừ là bởi vì lo lắng Lý Đại Nha mới ly hôn không bao lâu, còn chưa thể bước vào một đoạn tình cảm mới ra, còn bởi vì anh ấy sợ Lý Thâm phản đối, quan hệ của anh với Lý Thâm tan vỡ.

Không ngờ Lý Thâm lại dễ dàng đáp ứng như vậy, Chu Phong Thu vô cùng cảm động.

Lý Thâm nói chuyện xong với Chu Phong Thu, liền rời đi.

Trần Cường ở trong sân thấy Lý Thâm trở về, không thấy Chu Phong Thu đâu, sợ Lý Thâm thật sự đánh c.h.ế.t Chu Phong Thu, vội vàng tìm tới.

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Chu Phong Thu, kinh hãi vội vàng chạy tới đỡ anh ấy, "Lão Chu, cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không? Hả? Trời ơi, cậu xuống tay nặng như như thế nào, sao cậu lại đắc tội với anh Thâm?"

"Không có việc gì, tôi không sao." Chu Phong Thu đẩy Trần Cường ra, nhếch miệng cười, vẻ mặt đê tiện vỗ vỗ n.g.ự.c Trần Cường, vẻ mặt đắc ý, "Cường, nói thật cho cậu biết đi, tuy rằng cậu và anh Thâm lớn lên cùng nhau, nhưng nếu nói nghiêm túc, trong lòng anh Thâm, tôi quan trọng hơn cậu nhiều!"

???

Trần Cường: "Ý cậu là sao?"

Chu Phong Thu trưng ra vẻ mặt tự hào nói với Trần Cường, "... Ngay cả chị cả của anh ấy cũng nguyện ý giao cho tôi, cậu nói tôi làm sao không quan trọng hơn cậu được?"

"Cậu chắc chắn không phải do anh Thâm nể tình chị cả anh ấy lúc này vừa vặn cần một người bầu bạn mà cậu cũng không dám làm gì quá đáng dưới mí mắt anh Thâm cho nên mới đồng ý cho cậu theo đuổi?" Trần Cường hỏi ngược lại.

"..." Chu Phong Thu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng không muốn chấp nhận, "Dù sao anh ấy vẫn rất tin tưởng tôi!"

Trần Cường không nói gì nữa, "Hơn nữa anh ấy chỉ cho cậu một cơ hội mà thôi, cậu có thể theo đuổi được hay không thì còn phải nói sau!"

"A," Chu Phong Thu liếc Trần Cường, khẳng định nói: "Cậu đang ghen tị đi!"

Trần Cường... Đạp cậu một cái!

Đạp tên thần kinh này một cước, nhấc chân rời đi.

Chu Phong Thu bị đá đau đến mức hít sâu một hơi, chửi tục một tiếng, nói thầm: "Chắc chắn là ghen tị."

Nếu như Trần Cường có thể nghe thấy được, chắc chắn sẽ quay trở lại đánh Chu Phong Thu một trận.

Mẹ Lý thấy Lý Thâm kéo Chu Phong Thu ra sân sau, vẫn luôn chú ý đến tình hình ở đấy, vừa thấy Lý Thâm trở về, làm sao có thể nhịn được, lập tức đuổi theo hỏi thăm tình hình.

Lý Thâm "Ừm" một tiếng.

"Thật sao?" Mẹ Lý quá đỗi mừng rỡ, đi tới đi lui hai bước, "Vậy..."

Lý Thâm đã nhìn ra tâm tư của bà, nói, "Mẹ, chị cả có đến với Chu Phong Thu hay không là do bọn họ tự lựa chọn, mẹ không cần nhúng tay vào!"

Mẹ Lý đang muốn nói chuyện này với Lý Đại Nha, bảo Lý Đại Nha phải biết nắm chắc cơ hội: "..."

Nếu cha Lý bảo bà không được nhúng tay vào, bà còn có thể cãi lại một chút, nhưng nếu là Lý Thâm… "Ừm, được!"

Cha Lý vừa vặn đi ngang qua: "..."

Lý Đại Nha phát hiện vết thương trên người của Chu Phong Thu, vô cùng kinh ngạc, "Cậu làm sao vậy?"

"Không có việc gì cả, em chỉ là bị ngã một cái mà thôi, " Chu Phong Thu nhếch miệng cười.

Lý Đại Nha tận mắt nhìn thấy Lý Thâm kéo Chu Phong Thu ra sân sau, hơn nữa vết thương như vậy cũng không thể là do ngã, nhưng Chu Phong Thu không nói, cô ấy cũng không hỏi thêm, chỉ cho rằng giữa hai người này xảy ra mâu thuẫn gì, cho nên mới đánh nhau.

Chu Phong Thu đã giúp cô ấy rất nhiều, cô rất cảm kích cậu, liền đi lấy thuốc trị thương cho Chu Phong Thu.

Lúc Chu Phong Thu nhận lấy thuốc, ánh mắt nhìn Lý Đại Nha có chút nóng rực.

Sau khi thẳng thắn với Lý Thâm, anh ấy không định giấu diếm tâm ý của mình nữa.

Lý Đại Nha cảm giác được, hoài nghi là ảo giác, không nghĩ nhiều, đi tìm Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y lúc này đang ở trong phòng nói chuyện với Lâm Đại Nữu, Lâm Đại Nữu muốn chiếu cố mẹ chồng cô ấy, vừa rồi lúc Trần Cường tới cô ấy lại không tới, tới lúc chuẩn bị ăn cơm Thẩm Y Y mới bảo Vượng Tài trở về gọi cô ấy tới.

Lâm Đại Nữu nói chuyện với Thẩm Y Y, lén lút lấy ra 4 đồng từ trong túi đưa cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y???

"Em muốn tặng quà cũng không cần phải đưa trực tiếp như vậy chứ? Vừa rồi Cường Tử đã cầm một lon sữa lúa mạch tới, em cầm lại đi!" Lần trước khi An An đầy tháng, Thẩm Y Y và Lý Thâm mang một lon sữa lúa mạch và một gói kẹo Đại bạch thỏ đến, cô nghĩ có lẽ Lâm Đại Nữu cảm thấy ít nên mới nhét thêm tiền cho cô.

"Không phải!" Lâm Đại Nữu dở khóc dở cười nói, "Bốn đồng tiền này không phải là quà đầy tháng, là tiền khác."

"Tiền khác là tiền gì?" Thẩm Y Y hỏi.

"Không phải lúc trước chị đưa cho em một gói vải vụn sao? Lúc cầm về em làm mấy cái hoa kẹp tóc, Cường Tử trở về nhìn thấy, liền hỏi em mua mấy cái hoa kẹp tóc này ở đâu, em nói là do em tự mình làm, anh ấy..."

Lâm Đại Nữu nhìn ra bên ngoài, tiến đến bên tai Thẩm Y Y, nhỏ giọng nói, "Anh ấy liền bảo em làm thêm vài cái, sau đó mang đi chợ bán, bán một hào một cái, không nghĩ tới mấy thứ này rất dễ bán, bán một tí là xong, sau đó những miếng vải vụn kia em đều lấy làm hoa kẹp tóc, kiếm được bảy đồng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.