Mẹ Lý bị mắng cảm thấy rất tủi thân, bà cũng không có tâm tư xấu, cũng không phải ham hố điều kiện gia đình nhà đồ tể hay gì, thậm chí bà làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho Lý Đại Nha mà thôi.
Tư tưởng của bà vẫn còn rất truyền thống, cảm thấy đã là phụ nữ thì gả chồng, xuất giá tòng phu, đối với bà chuyện Lý Đại Nha ly hôn đã là chuyện không theo lẽ thường.
Hiện giờ tuy rằng đã có công việc, nhưng nếu vẫn không gả ra ngoài, sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Cho dù không để ý tới lời đồn đại của người khác, nhưng một trăm năm sau bà và cha Lý đều không còn, chỉ còn lại một mình Lý Đại Nha, ai chăm lo ai lo hậu sự cho Đại Nha đây?
Mẹ Lý vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy lo lắng, nhưng bà cũng biết rốt cuộc mình không thông minh bằng cha Lý, cuối cùng vẫn nghe lời cha Lý nói, không kiên trì nói chuyện đồ tể kia với Lý Đại Nha nữa.
Nói là không nói, nhưng kỳ thật trong lòng bà vẫn rất lo lắng.
Hiện giờ rốt cuộc cũng có một người có lẽ có ý với Lý Đại Nha, sao mẹ Lý có thể không vui được?
Nhưng mà rất nhanh, bà lại chần chờ, "Chu Phong Thu bằng tuổi với thằng hai đúng không? Chênh lệch nhiều tuổi như vậy, vậy có thích hợp không? Đại Nha còn là người ly hôn rồi, Chu Phong Thu sẽ không ghét bỏ Đại Nha chứ? Nhà Chu Phong Thu ở đâu? Mẹ cậu ta nếu như biết tình cảnh của Đại Nha, chắc chắn sẽ không đồng ý cưới Đại Nha vào nhà đi? Ai không đúng, cậu ta bằng tuổi với thằng hai nhà mình, vậy sao đến tuổi này rồi còn chưa kết hôn? Không phải cậu ta có bệnh gì khó nói chứ?"
Còn chưa xác định Chu Phong Thu có phải thật sự có ý với Lý Đại Nha hay không, mẹ Lý đã tự mình suy nghĩ lung tung.
Thẩm Y Y buồn cười, "Mẹ, việc này còn chưa được xác nhận, lát nữa con bảo anh Thâm hỏi anh ấy một chút."
Mẹ Lý lại rối rắm, "Hỏi như vậy có phải không tốt lắm hay không? Nếu không phải như chúng ta đoán, cậu ta còn nói ra, như vậy đối với Đại Nha không tốt..."
"Con nói với anh Thâm trước, anh Thâm có quan hệ tốt với Chu Phong Thu, anh Thâm cũng tự biết có nên hỏi hay không." Thẩm Y Y nói.
"Được, " Mẹ Lý không còn rối rắm nữa, chuyện này dù sao cũng phải hỏi, cứ đoán tới đoán lui cũng không làm gì được.
Thẩm Y Y lại nói, "Nhưng mà mẹ à, cho dù anh ấy thật sự có ý với chị cả, mẹ cũng không cần phải vui mừng như vậy, còn phải xem chị cả có ý với anh ấy hay không."
"Có một chàng trai trẻ như Chu PhongThu thích con bé, con bé còn không đồng ý sao?" Mẹ Lý cười nói, lại tự suy nghĩ nói: "Có thể làm bạn bè với thằng hai, nhân phẩm hẳn là không kém. Nhìn cậu ta cầm túi lớn túi nhỏ đến, điều kiện trong nhà đại khái cũng không tồi... Ai, nhưng mà Đại Nha nhà chúng ta cũng không kén chọn điều kiện gia đình, chỉ cần cậu không có bệnh gì khó nói, trong nhà không ghét bỏ Đại Nha là được rồi."
Thẩm Y Y: "..."
"Con dâu hai," Mẹ Lý chờ mong nhìn về phía Thẩm Y Y, "Con hẳn là cũng biết Chu Phong Thu đúng không? Con có biết tình huống của nhà bọn họ hay không, con nói mẹ nghe một chút?"
"Mẹ, thật ra con cũng không biết rõ ràng lắm, nếu không chúng ta cứ chờ xác nhận xem có phải Chu Phong Thu có ý với chị cả không rồi lại nói sau?" Thẩm Y Y nói.
"Đúng đúng đúng, vẫn phải xác nhận trước, bằng không hết thảy đều là nói suông". Mẹ Lý vội vàng gật đầu, bà hiển nhiên rất sốt ruột, ngượng ngùng hỏi: "Nếu không, bây giờ con đi nói với thằng hai đi, xem thằng hai nói như thế nào?"
"Vâng."
Thẩm Y Y liền đi tìm Lý Thâm, nói thẳng những lời mẹ Lý nhờ cô nói.
Bàn tay của Lý Thâm siết chặt, có chút không tin: "Cái gì?"
"Em nghi ngờ lão Chu thích chị cả." Thẩm Y Y nói.
"Anh đi tìm tên đó, " Lý Thâm cất bước đi ra ngoài.
Lúc này Chu Phong Thu đang... ở bên cạnh Lý Đại Nha, Lý Đại Nha đang cúi đầu đùa giỡn Tiểu Bối, khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng, quanh người hiện lên sự dịu dàng của một người mẹ.
Cô ấy đã ly hôn một năm rưỡi, trong một năm rưỡi này, sự thay đổi dễ nhận thấy nhất của cô đó chính là ngoại hình, ngược lại với vẻ ngoài khô héo như cái xác khô lúc mới ly hôn —
Khuôn mặt trở nên trắng trẻo, hai gò má có thịt, trong ánh mắt cũng có ánh sáng, phong cách ăn mặc trang điểm cũng trở nên có sức sống, cho dù không cười, cũng có thể cảm nhận được thái độ lạc quan đối với cuộc sống tương lai từ trên người cô, nhưng lại không quá kiêu ngạo hay nóng nảy, mà là loại cảm giác bình yên và nhẹ nhàng mà tuổi tác và kinh nghiệm trải qua lắng đọng lại cho cô.
Lại nhìn Chu Phong Thu, anh ấy cũng đang trêu chọc Tiểu Bối, vóc dáng của anh ấy cao hơn Lý Đại Nha không ít, tuổi thì tất nhiên là nhỏ hơn Lý Đại Nha, nhưng cũng không quá chênh lệch, nhìn giống như một nhà ba người.
Những đây không phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng là, lúc Chu Phong Thu đùa giỡn Tiểu Bối, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Đại Nha!
Biểu tình ngượng ngùng kia, Lý Thâm còn có cái gì không hiểu?
"Chu Phong Thu, " Ngữ khí Lý Thâm nghe không ra bất kỳ gợn sóng gì, "Cậu qua đây!"
Trần Cường đang ở bên cạnh Chu Phong Thu, rõ ràng nghe ra sự khác thường, ném cho Chu Phong Thu một ánh mắt tự cầu phúc đi.
Nhưng Chu Phong Thu không nhận được tín hiệu của Trần Cường, nhanh chóng chạy tới, "Anh Thâm, anh tìm tôi... A, anh làm gì vậy?"
"Tôi còn muốn hỏi cậu muốn làm gì." Lý Thâm cười lạnh, xách cổ áo Chu Phong Thu, kéo ra sân sau.
"Anh đi chậm một chút, giày của tôi bị rớt, chờ tôi nhặt giày đã." Chu Phong Thu cứ thế bị kéo một đường, "Ai, tôi không nhặt nữa, anh Thâm, anh buông tôi ra trước, chân tôi giống như bị trẹo rồi, a!"
Động tĩnh của bọn họ có chút lớn, Lý Đại Nha tò mò nhìn qua, nhìn thấy Lý Thâm mặt lạnh, có chút lo lắng, "Lão Chu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Thẩm Y Y không biết cũng đi tới bên cạnh Lý Đại Nha từ lúc nào, ôm lấy Tiểu Bối, một bên "lơ đãng" cười hỏi, "Nghe cha mẹ nói, chị về với lão Chu?"
"Cũng không phải cùng nhau trở về, lúc chị từ trong nhà máy đi ra tình cờ gặp cậu ấy, tán gẫu một hai câu, biết được hôm nay ăn đầy tháng của Tiểu Bối, cậu ấy liền nói muốn đến." Lý Đại Nha giải thích, "Cậu ấy mời chị đi xe đạp của cậu ấy, nhưng mà chị sợ mọi người nhìn thấy không hiểu chuyện gì lại nói ra nói vào, như vậy đối với cậu ấy không tốt, cho nên ngồi xe bò trở về, tình cờ gặp lại ở cửa nhà, cho nên mới vào cùng nhau."
???
Nhiều chuyện tình cờ như vậy, chắc chắn là dự tính đã lâu đi?
Thẩm Y Y lại hỏi, "Vậy chị và anh ấy quen biết nhau như thế nào?"
"Em hai giới thiệu hai người bọn chị quen biết, " Thẩm Y Y hỏi câu nào Lý Nhị Nha đáp câu ấy, giải thích, "Có thể là do em hai cảm thấy chị ở thị trấn một mình, sợ chị gặp chuyện, tìm không được người hỗ trợ, mới nhờ lão Chu thỉnh thoảng tới giúp chị, giúp chị chuyển đồ hay đổi bóng đèn gì đó."
Thẩm Y Y: "..." Nếu chị nói Lý Thâm giới thiệu hai người quen biết, để chị có chuyện gì thì đi tìm Chu Phong Thu hỗ trợ, cô tin.
Nhưng nếu như chị nói Lý Thâm bảo Chu Phong Thu đi giúp chị chuyển đồ đạc đổi bóng đèn gì đó... rõ ràng là nói bậy!
Lý Thâm không thể là người sơ xuất như vậy, biết rõ Lý Đại Nha hiện giờ là một người phụ nữ độc thân, đang trong giai đoạn ly hôn rất nhạy cảm, còn dám bảo Chu Phong Thu thỉnh thoảng đến nhà chị cả.
Như vậy không phải là đưa chuyện cho người ta bán tán mỗi lúc ăn cơm sao! Nếu hai người đang nói chuyện yêu đương còn được, nhưng nếu cuối cùng Chu Phong Thu không lấy Lý Đại Nha, thì nước bọt của mọi người xung quanh đủ để nhấn chìm Lý Đại Nha.
Thẩm Y Y nhíu mày, tâm tư Chu Phong Thu đã rất rõ ràng, nhưng cách làm này, quả thật là làm có chút không đúng.
Tuổi của Lý Đại Nha cũng không còn nhỏ, rất nhạy cảm với các tin đồn xung quanh.
Thấy Thẩm Y Y nhíu mày, liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, Lý Đại Nha cười nói, "Em dâu hai, không phải như em nghĩ đâu, ta nói với mọi người Chu Phong Thu là em họ của chị."
Thẩm Y Y: "......" Xem ra Lý Đại Tư không có chút tâm tư nào với Chu Phong Thu... Chu Phong Thu có chút đáng thương!
Trong đầu Thẩm Y Y không tự chủ được hiện lên hình ảnh Chu Phong Thu phí tận tâm tạo ra vô số tình huống gặp gỡ bất ngờ, vội trước vội sau hỏi han ân cần, cuối cùng chỉ có thể nhận được hai chữ "biểu đệ", cũng có chút buồn cười.
Nhưng cô không nói gì nữa, thái độ của cô đối với tình cảm cởi mở hơn rất nhiều so với người ở thời đại này.
Cho dù cảm thấy Chu Phong Thu thành một đôi với Lý Đại Nha có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận, nói chung phải xem cách nghĩ của cả hai người.