Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 182




Lúc ấy cha Lý mẹ Lý đang ở trong sân, nhìn thấy con gái trở về, theo sau còn có một người đàn ông đi theo phía sau mang theo túi lớn túi nhỏ, vào cửa liền nở nụ cười với hai người, cảnh tượng kia nhìn thế nào giống như con gái chưa xuất giá dẫn bạn trai trở về ra mắt cha mẹ.

Hai người ngạc nhiên đến mức đứng lên.

Lý Đại Nha không chú ý tới biểu tình của cha Lý mẹ Lý, cầm một túi đồ đến, cười nói, "Cha mẹ, con đã trở lại, em hai với em dâu hai đâu rồi ạ?"

"Đang ở trong phòng chứ đâu," Mẹ Lý theo bản năng nói.

"Con đi vào xem một chút, " Lý Đại Nha nói xong, muốn đi vào.

Mẹ Lý lại giữ chặt Lý Đại Nha lại: "Đại Nha, chờ một chút, người này là?"

"Cháu là Chu Phong Thu." Không đợi Lý Đại Nha nói chuyện, Chu Phong Thu lập tức đoạt lời nói trước.

Lý Đại Nha thấy Chu Phong Thu tự giới thiệu, liền cầm đồ đạc vào thăm Thẩm Y Y.

Để Chu Phong Thu ở lại một mình.

Cha Lý mẹ Lý bởi vậy lại có chút hoài nghi có phải mình suy nghĩ nhiều quá hay không.

Chu Phong Thu buông túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, lôi kéo mẹ Lý nói chuyện, "Bác là mẹ của Đại Nha đúng không ạ? Nhưng mà trông bác trẻ thất đấy, cháu còn nghĩ rằng bác là chị gái của Đại Nha!"

"Ôi chao." Mẹ Lý vui vẻ khóe miệng cười đến mức muốn nhếch đến sau tai, "Thằng nhóc này, thật sự biết nói chuyện, cứ nói quá như vậy làm gì? Ha ha ha ha ~"

"Cháu không có nói quá đâu, " Chu Phong Thu mở miệng nói tiếp, "Cháu chưa nói dối ai bao giờ."

Có người phụ nữ nào lại không thích nghe người khác khen mình còn trẻ, mẹ Lý cũng không ngoại lệ, nhìn Chu Phong Thu cũng thêm vai thần yêu thích.

Nhưng khuôn mặt của cha Lý ở bên cạnh lại không quá tốt, ho một tiếng để kéo về chút cảm giác tồn tại, Chu Phong Thu lập tức nhìn về phía ông, tiếp tục cười, "Bác trai, cháu vừa nhìn đã biết bác là cha cảu Đại Nha, bác với Đại Nha thật sự rất giống nhau."

Cha Lý cũng không ăn bộ này của anh ta, vừa định mở miệng nói cái gì.

Một giây sau, Chu Phong Thu lấy ra một bọc t.h.u.ố.c lá từ trong đám túi lớn túi nhỏ của mình, giọng điệu quen thuộc nói: "Bác trai, cháu nghe nói bác thích hút thuốc, đây là t.h.u.ố.c lá mà bạn cháu mang từ Hải thị về, là hàng tốt, cháu đặc biệt mang đến đây cho bác thử xem, bác xem thế nào!"

Cha Lý vừa nhìn, vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt đều dính vào gói t.h.u.ố.c lá kia.

Chu Phong Thu thấy vậy, trực tiếp cầm lấy tẩu thuốc của cha Lý lại, sau đó bỏ t.h.u.ố.c lá lên, châm lửa, đặt lên môi của cha Lý.

Cha Lý rít một hơi, híp mắt lại, quả nhiên là hàng tốt, hít một hơi tựa như lên mây.

Chỉ chốc lát sau, cha Lý cũng bị Chu Phong Thu thu phục.

Hai người tựa coi Chu Phong Thu là con rể nhà mình, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Đương nhiên, cha Lý không lộ ra, mẹ Lý thì lộ ra mặt ngoài một chút.

Chỉ là, mẹ Lý nhìn tuổi của Chu Phong Thu, có chút do dự, đang muốn nói cái gì, một tiếng "Lão Chu" cắt đứt lời mẹ Lý muốn nói.

Lý Thâm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Chu Phong Thu nhíu mày, "Sao cậu lại tới đây?"

Anh cũng không có mới Chu Phong Thu tới.

Trong ánh mắt Chu Phong Thu hiện lên một tia chột dạ, rất nhanh lại che dấu đi, giọng điệu mang theo chút trách móc nói, "Anh Thâm, đúng là không coi tôi như anh em rồi, cháu gái tôi đầy tháng, sao anh lại không gọi tôi tới chung vui chứ? Như vậy còn là anh em nữa hay không?"

Vừa nói, vừa lôi kéo khoác vai Lý Thâm.

Lý Thâm vẻ mặt ghét bỏ né tránh, lạnh nhạt liếc anh ta một cái, "Chúng tôi tổ chức một bữa cơm gia đình, gọi cậu đến làm gì?"

"Vậy sao Cường cũng tới?" Chu Phong Thu chỉ vào Trần Cường vừa vào cửa, vẻ mặt không thể tin, "Thì ra trong suy nghĩ của anh, Cường lại quan trọng hơn tôi?"

"Đương nhiên quan trọng hơn cậu, tôi và anh Thâm là anh em cùng nhau lớn lên." Trần Cường vẻ mặt miệt thị "Cậu là kẻ nửa đường mới xuất hiện cũng muốn so sánh vị trí ở trong lòng anh Thâm với tôi?", sau đó lại thêm một câu đ.â.m nát trái tim Chu Phong Thu, "Cậu nên tự mình hiểu rõ đi được không?"

Chu Phong Thu lố lăng ôm ngực, không thể tin nhìn Lý Thâm, "Anh Thâm, đây có phải là sự thật không?"

Lý Thâm không nói gì, cười mắng một câu, "Cút đi!"

"Chờ, chờ một chút," Mẹ Lý cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, nhìn về phía Chu Phong Thu, "Cho nên, cháu là bằng hữu của đứa thứ hai chúng ta, không phải là Đại Nha nhà chúng ta..."

"Mẹ nó à," Cha Lý kịp thời ngăn mẹ Lý lại.

Nếu hỏi chuyện này ở trước mặt mọi người như vậy, nếu như Chu Phong Thu nói không phải, thì bọn họ có mất mặt hay không không quan trọng, mà quan trọng là Lý Đại Nha cũng sẽ bị mất mặt.

Nhưng mà, cha Lý nhìn về phía Chu Phong Thu, nheo mắt lại.

Nếu Chu Phong Thu chỉ đơn thuần là bạn của thằng hai, vậy tại sao lại hết lời khen nghị mẹ Lý, rồi lại tặng ông đồ tốt để lấy lòng ông đây… Tại sao ông luôn có một loại cảm giác không đáng tin như vậy?

Chu Phong Thu chú ý tới ánh mắt cha Lý, rất chột dạ, giống như chạy trốn bắt lấy Trần Cường, lấy cớ đi thăm Tiểu Bối.

Sự hoài nghi trong lòng cha Lý lại tăng lên, bảo mẹ Lý đi tìm Lý Đại Nha hỏi thăm tình huống một chút.

Nhưng mẹ Lý nói như thế nào đi nữa cũng là phụ nữ, tâm tư tinh tế hơn cha Lý, tự nhiên cũng nghĩ đến chuyện này.

Bà vốn định đi tìm Lý Đại Nha, vô tình nhìn thấy Chu Phong Thu lúc đi xem Tiểu Bối chào hỏi Thẩm Y Y, thái độ kia tựa hồ là quen biết nhau.

Mẹ Lý lại cảm thấy Thẩm Y Y là người thông minh như vậy, vừa đối xử tốt với Lý Đại Nha vừa quen biết Chu Phong Thu, quả thực là người tốt nhất để tâm sự.

Bà liền tìm Thẩm Y Y, đem mọi sự nghi hoặc của mình nói cho cô nghe.

Thẩm Y Y nghe xong: "..."

Chu Phong Thu và Lý Đại Nha?

Cô hoàn toàn không nghĩ tới hai người này sẽ trở thành một đôi, không bàn đến chuyện Lý Đại Nha lớn hơn Chu Phong Thu sáu tuổi thì tính tình hai người bọn họ cũng cách nhau ngàn dặm.

Mẹ Lý nhìn vẻ mặt như nghe thấy chuyện huyền huyễn của Thẩm Y Y, có chút nóng nảy, "... Con dâu hai, con xem thử... có phải là cha mẹ suy nghĩ quá nhiều không?"

Thẩm Y Y lắc lắc đầu, phân tích, "Nếu mọi chuyện thật sự giống như những gì mẹ miêu tả, tuy rằng không chắc chắn được Chu Phong Thu có ý với chị cả hay không, nhưng bên trong nhất định có sự tình giấu diếm gì đó... Dù sao nếu như chỉ tới nhà con uống rượu đầy tháng, anh ta cũng không cần mang quà đến đưa cho cha mẹ."

Mẹ Lý vốn cảm thấy kỳ quái, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời, nghe Thẩm Y Y nói như vậy, nhất thời hiểu ra.

Đúng vậy, nếu chỉ đến uống rượu đầy tháng, mang lễ cho đứa nhỏ, cha mẹ đứa nhỏ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng tại sao lại mang qua cho ông bà đứa nhỏ?

Mẹ Lý không tin một người khéo léo biết cách nói chuyện như Chu Bội Thu không hiểu đạo lý này.

Cho nên, anh ta đây không phải là rõ ràng có mưu đồ khác sao?

Về phần mưu đồ gì... Mẹ Lý cũng biết tuy rằng trong lời nói Thẩm Y Y không nói rõ, nhưng thực tế cũng có cùng suy nghĩ giống như bà —— Chu Bội Thu có ý với Lý Đại Nha!

Mẹ Lý như nhận được sự tán thành của Y Y, thắt lưng đều thẳng lên, trở nên tự tin không ít.

Lại nói tiếp, sau khi Lý Đại Nha ly hôn, mẹ Lý liền lên kế hoạch tìm một đối tượng thích hợp cho Lý Đại Nha.

Đừng nói, lúc ấy bà thật đúng là tìm được cho Lý Đại Nha một người đàn ông góa vợ hơn bốn mươi tuổi.

Nhà của người đàn ông góa vợ này không tồi, làm nghề g.i.ế.c mổ, dưới gối có năm cô con gái và một cậu con trai nhỏ, con gái lớn và con gái thứ hai đã kết hôn, cũng có việc làm trong thị trấn.

Điều kiện này trong mắt của mẹ Lý quả thực không cần quá tốt, ba cô gái gái kia cũng đã lớn, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài.

Lý Đại Nha nếu gả qua đó, có thể sinh được con trai thì tốt nhất, cho dù không thể sinh hoặc là sinh con gái thì cũng không sao, nói chung đứa con trai nhà đồ tể kia còn nhỏ, ở chung lâu ngày sẽ dần thân thiết thôi.

Bàn tính của mẹ Lý vang lên bùm bùm, bà thậm chí còn mời bà mối đi báo cho nhà kia, đổ tề kia vừa gật đầu đồng ý, bà liền chuẩn bị đi thông báo cho Lý Đại Nha biết.

Thế nhưng chỉ thiếu một bước nữa liền đến cửa, chuyện này lại bị cha Lý phát hiện, mắng bà một trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.