"Cũng không biết cha mẹ thế nào rồi." Nhị Bảo nói, "Mẹ đã sinh chưa?"
"Làm sao sinh nhanh như vậy được?" Đại Bảo bình tĩnh nói, "Có lẽ còn phải qua vài ngày nữa."
"Không biết là em trai hay em gái." Nhị Bảo tiếp tục nói.
"Cả hai đều có khả năng," Đại Bảo nói.
"Chắc bây giờ mẹ đang đau lắm." Tinh thần của Nhị Bảo bỗng nhiên trở nên sa sút, "Nếu không đau thì tốt rồi, mẹ sợ đau như vậy, nếu em có thể chịu đau thay mẹ thì tốt rồi, em không sợ đau!"
Đại Bảo liếc mắt nhìn cậu bé một cái, "Nhưng mà trên thực tế, đây là chuyện không có khả năng xảy ra."
"Em biết, nhưng mà em đau lòng cho mẹ." Nhị Bảo hỏi, "Chẳng lẽ anh không thấy đau lòng cho mẹ sao?"
Đại Bảo gật đầu nói: "Đau lòng."
"Em cũng đau lòng." Tiểu Bảo bĩu môi nói, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn Tiểu Bảo một cái, cả ba đứa nhỏ rơi vào im lặng.
"A, ăn một gậy của lão tôn đây!"
Một thanh âm đột nhiên vang lên cắt đứt nỗi buồn của ba đứa nhỏ, ba đứa nhỏ nhìn qua, liền nhìn mẹ Lý đã học xong câu nói Tôn Ngộ Không, vô cùng vui vẻ nói, "Ôi, cách nói chuyện của con khỉ Tôn Ngộ Không này sao lại buồn cười như vậy chứ? Ha ha ha buồn cười c.h.ế.t tôi rồi."
Ba đứa nhỏ: "..."
Nỗi buồn tiêu tan, nghiêm túc nghe Tây Du Ký.
Mấy ngày sau đó, Đại Bảo Nhị Bảo còn tốt, tuổi của hai đứa nhỏ lớn hơn Tiểu Bảo rất nhiều, hơn nữa phải đi học, cho dù lo lắng cho mẹ nhưng cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài.
Nhưng Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, lúc trước mỗi ngày đều có mẹ ở bên cạnh chăm sóc, bây giờ làm sao cậu bé có thể không nhớ mẹ được? Hơn nữa cậu bé vẫn nhớ kỹ lời cha mình từng nói việc sinh con rất đau.
Vì thế nhân lúc mẹ Lý không chú ý, cậu bé ôm Lang Nha trộm khóc sướt mướt.
Đại Bảo với Nhị Bảo đi học về vừa vặn phát hiện chuyện này, buổi trưa trực tiếp dẫn cậu bé đến trường.
Trường học bây giờ cũng có không ít người mang theo em trai em gái đến lớn học, các lớp dưới có rất ít, nhưng cũng có.
Tiểu Bảo ngồi ở trong lớp, nghe không hiểu lời thầy cô nói, cũng ngồi không yên, ngoắc ngoắc anh trai muốn anh trai nói chuyện với mình.
Nhưng Nhị Bảo là lớp phó kỷ luật, sau khi giáo viên Tiểu Ngô nhận được những "Lời nói vàng ngọc" của Thẩm Y Y từ học kỳ trước đã nắm giữ được bí kíp có thể quản lý lớp học —— đó chính là nắm được Nhị Bảo, chỉ cần nắm được Nhị Bảo là có thể nắm được cả lớp.
Còn về phần làm thế nào để nắm bắt Nhị Bảo, cho cậu bé làm lớp phó kỷ luật là được rồi, sau đó khen cậu bé, khen cậu, rồi lại tiếp tục khen cậu ——
"Bạn học Lý Yến Khải, trong tiết học ngày hôm nay em bảo những bạn đang nói chuyện yên lặng, duy trì kỷ luật rất tốt, làm cho giáo viên có thể an tâm giảng bài, điểm này em làm vô cùng tốt, làm một giáo viên cô phải khen ngợi điểm này của em, em rất giỏi! Sau này kỷ luật lớp học của chúng ta đều phụ thuộc vào em nha, cô tin rằng em có thể làm tốt chuyện này!"
"Bạn học Lý Yến Khải, cô còn tưởng rằng bài không ai giơ tay trả lời, không nghĩ tới em lại giơ tay lên, hơn nữa còn trả lời đúng, lúc cô bằng tuổi em cũng chưa chắc đã có thể trả lời đúng, em thật sự rất giỏi, nếu sau này em cứ giữ vững tinh thần tích cực như vậy là được rồi."
"Bạn học Lý Yến Khải, em là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện ngây thơ hoạt bát, không chỉ siêng năng có có năng lực, chuyện của mình tự mình làm, còn trợ giúp các bạn nhỏ khác, em chính là niềm tự hào của cô!"
......
Thế cho nên Nhị Bảo sau khi bị cha mẹ lừa gạt, lại chìm đắm vào những lời khen của mẹ và cô Tiểu Ngô, không chỉ duy trì kỷ luật lên lớp rất tốt, mà ngay cả thái độ ở trên lớp học của cậu cũng rất nghiêm túc.
Lúc Tiểu Bảo ngoắc ngoắc cậu nói chuyện mình, trực tiếp bị cậu đánh một cái, "Yên tĩnh, nghe giảng bài!"
Tiểu Bảo: "..." Tủi thân, cậu bé nghe không hiểu.
Đại Bảo từ trong túi lấy ra một viên kẹo cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ôm lấy tay anh cả, "Anh cả, anh thật tốt!"
"Câm miệng lại!" Nhị Bảo quát lớn, "Ngồi xuống! Đang trong tiết học không được nói chuyện, nếu không anh sẽ ném em về đấy!"
Tiểu Bảo tuy không phục nhưng cậu bé rất thức thời, sợ anh hai thật sự ném cậu ra ngoài cho nên ngậm kẹo trong miệng không động đậy nữa.
Học kỳ này, Đại Bảo ngồi cùng một chỗ với Nhị Bảo.
Sắp xếp như vậy chủ yếu là bởi vì cô giáo Tiểu Ngô phát hiện Nhị Bảo có đôi khi rất ham chơi, vào những lúc cô ấy không thể kéo Nhị Bảo trở lại, Đại Bảo có thể giúp cô ấy một tay kéo Nhị Bảo lại, cho nên cô ấy dứt khoát cho hai đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ.
Mà lúc này Tiểu Bảo đang ngồi ở giữa hai người.
Cô Tiểu Ngô ở trên bục giảng nhìn ba đứa nhỏ có khuôn mặt tương tự nhau, vừa đáng yêu lại đẹp trai, trong nháy mắt đã bị sự đáng yêu này đánh trúng.
Cha mẹ phải đẹp như thế nào mới có thể sinh ra ba đứa con trai như vậy chứ?
Được rồi, đẹp như Lý Thâm và Thẩm Y Y sinh được ba đứa nhỏ đáng yêu như vậy!
Mà cô Tiểu Ngô đến có người yêu cũng không có, rất là hâm mộ bọn họ.
Sau giờ học, Đại Bảo ra đồng hái rau, Nhị Bảo đi cắt cỏ lợn, dẫn theo Tiểu Bảo, cùng đám người Hà Vệ Đông.
Cắt được một nửa, có mấy đứa nhỏ lớp lớn tìm đến Hà Vệ Đông gây phiền toái, lý do cực kỳ xấc xược.
Từ lúc Hà Vệ Đông đánh thua Nhị Bảo, sau khi bị ép gọi Nhị Bảo vài tiếng "đại ca", Hà Vệ Đông đã coi Nhị Bảo như anh em của mình, rồi lại nghe lời nói của Nhị Bảo, tuy rằng không nói rõ, nhưng cũng mơ hồ coi Nhị Bảo như là đại ca của bọn họ.
Có người gây hấn với Hà Vệ Đông, Nhị Bảo tự giác cảm thấy người nọ đang muốn gây hấn với mình.
Liền đứng ra phía trước, hai bên xảy ra mâu thuẫn.
Đối phương có năm người, Nhị Bảo bên này trừ bỏ Tiểu Bảo không có sức chiến đấu, chỉ có bốn người.
Nhị Bảo lấy một chọi hai, nhưng hai người kia đều lớn hơn cậu ba bốn tuổi, cho nên lúc đánh nhau gặp phải rất nhiều khó khăn, không cẩn thận bị đánh trúng một quyền, trên trán ngay lập tức xuất hiện một cái u to, sau đó...
Tiểu Bảo liền tức giận, tức giận chạy hồng hộc đi tìm một tảng đá, đưa qua cho anh hai mình —— đây là học từ chỗ cha mẹ mình.
Nhị Bảo nhận lấy hòn đá, trực tiếp đập xuống, trên đầu của đứa bé kia xuất hiện vết rách, chảy máu.
Đối phương trực tiếp dọa tình huống này dọa cho choáng váng!
Cuối cùng, cách xử lý chuyện này cũng rất đơn giản, bởi vì những đứa trẻ cắt cỏ lợn ở gần đấy đều nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra, biết rõ là do mấy tên nhóc lớn tuổi kia đến khiêu khích trước.
Mà bên phía Nhị Bảo lại có cháu trai với con trai của đại đội trưởng là Hà Vệ Đông và Hà Phú Quý.
Có nhân chứng, lại có cha mẹ là đại đội trưởng của thôn Thanh Thuỷ này ở đây, cha mẹ đối phương chỉ có thể nhận thua.
Nhưng thanh danh của Nhị Bảo cũng coi hoàn toàn nổi tiếng trong đám trẻ.
Tiểu Bảo bởi vì có công đưa hòn đá cho anh hai mà nhận được xem trọng của Nhị Bảo, được đi theo anh hai sống mấy ngày buông thả tự do thoải mái.
Chỉ là khi màn đêm buông xuống, tâm tình của ba đứa nhỏ vẫn có chút sa sút.
Mẹ Lý tự nhiên chú ý tới chuyện này, vốn tưởng rằng là do ba đứa nhỏ chưa từng rời ra cha mẹ lâu như vậy, cho nên nhớ cha mẹ.
Kết quả vừa hỏi, mới biết bọn nhỏ đang lo lắng không biết mẹ sinh em có nguy hiểm với với có đau hay không.
Tuy rằng tư tưởng hiện đại đang bùng nổ ở thành phố lớn, nhưng vẫn còn rất nhiều ở nông thôn còn giữ những tư tưởng cũ kỹ, vẫn còn nghĩ nhiều con là nhiều phúc, con cái đương nhiên càng nhiều càng tốt, càng nghèo càng sinh, một nhà sinh bảy tám đứa con đều là chuyện bình thường.
Huống chi là người ở độ tuổi của mẹ Lý, tư tưởng kia đã ăn sâu không thay đổi được, cảm thấy phụ nữ sinh con chính là chuyện bình thường.
Hai chữ "nguy hiểm" và "đau đớn" này, cho tới bây giờ cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà.
Thế cho nên tâm tình của mẹ Lý, trong nháy mắt trở nên hơi phức tạp.
Nhưng cũng không thể không nói, Lý Thâm và Thẩm Y Y dạy dỗ mấy đứa nhỏ rất tốt, ít nhất là không cần lo lắng sau này lớn lên trở thành những kẻ vô ơn.
Ngày thứ sáu, cũng chính là ngày Thẩm Y Y sinh con, Lý Thâm có được thời gian rảnh rỗi, gọi một cuộc điện thoại cho đội vận tải, nhờ Triệu Hữu Lương giúp anh đến thôn Thanh Thủy thông báo cho cha Lý mẹ Lý cùng với ba đứa nhỏ, vợ anh đã thuận lợi sinh con cùng với ngày trở về.
Biết được mẹ mình bình an, còn sinh cho bọn họ một cô em gái, ba đứa nhỏ vui vẻ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bắt đầu từ ngày đó, bọn nhỏ ngày nào cũng ngóng trông cha mẹ bọn họ mang theo em gái trở về.
Ngày đó, vừa vặn là cuối tuần, không cần đi học, ngay cả Nhị Bảo luôn thích chạy ra ngoài nô đùa cũng ngồi yên ở nhà chờ đợi