Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 175




Mẹ Thẩm bị lời của cô lấy lòng rồi, hừ một cái mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo tay của cô một cái: "Trước kia con không phải như thế, từ khi nào học được chiêu dính người này?”

"Cái này còn phải hỏi?" Thẩm Y Y đút miếng cơm chó cho mẹ cô: "Đương nhiên là học từ anh Thâm rồi!"

Mẹ Thẩm: "..." Cút cút cút!

Nhìn về phía cửa ra vào: "Lúc nào Lý Thâm trở về?"

Vừa dứt lời, chợt nghe mấy tiếng nổ vang, đi ra ngoài nhìn thử, Lý Thâm đã lái một chiếc ô tô về.

Mẹ Thẩm có hơi hoảng sợ. Ở thời đại này, xe là một thứ hi hữu, người có xe phần lớn đều là cán bộ cao cấp, muốn mượn xe khỏi phải nói là chuyện khó như lên trời. Vì vậy Mẹ Thẩm còn tưởng rằng Lý Thâm nói đi mượn xe, là chỉ là để người ta tới đón bọn họ, không ngờ anh thế mà đã tự lái xe về.

Mẹ Thẩm đã có ước lượng mới với năng lực của con rể.

Mấy đứa nhỏ biết cha bọn nó lái ô tô nhỏ trở về, bảo cha dẫn theo bọn nó đi ra ngoài dạo một vòng.

Lý Thâm chỉ để bọn nó lên xe cảm nhận thử, không có đồng ý với yêu cầu của bọn nó chở bọn nó, dù sao cũng là xe của người ta.

Ngày hôm sau, Lý Thâm dậy rất sớm, anh muốn dậy làm ít bữa sáng.

Nhưng mẹ Thẩm thức dậy sớm hơn anh, bà đang nhào bột mì chuẩn bị làm bánh bao.

"Mẹ, để con làm là được rồi.” Lý Thâm vội nói.

"Không sao, mẹ đã làm gần xong rồi.” Mẹ Thẩm nói: "Hay là con đi chặt thịt đi.”

Được.

Lý Thâm bắt đầu chặt thịt, vốn dĩ mẹ Thẩm chỉ muốn làm bánh bao, có Lý Thâm hỗ trợ, thời gian vẫn còn đủ, bà lại làm thêm mấy chén mì hoành thánh.

Chưa tới một hồi, Thẩm Y Y và Đại Bảo còn có Nhị Bảo cũng đã dậy, ăn xong bữa sáng, Đại Bảo và Nhị Bảo phải đi học trước.

Trước khi đi, Nhị Bảo kéo theo anh cả của cậu bé tóm cha sang một bên, rất nghiêm túc thương lượng nói: "Cha, hay là cha mang theo cả anh cả và con đi cùng đi… Nếu như không được, chỉ mang theo con cũng được!”

"Đừng thêm phiền!" Lý Thâm tức giận: "Ngoan ngoãn ở nhà đợi, cha không phải đi chơi!"

"Đương nhiên bọn con biết cha không phải đi chơi, nhưng con cũng không phải là đi gây thêm phiền.” Nhị Bảo hét lên: “Con đi để trông chừng cha.”

"Trông chừng cha? Con còn sợ cha con bị người ta cuỗm đi?”

"..." Nhị Bảo nói: "Bọn con trông chừng cha, phòng ngừa cha phạm sai lầm!"

Lý Thâm không kiên nhẫn được nữa: "Đừng lãng phí thời gian của cha, nói rõ ràng đi!"

Nhị Bảo hoảng sợ, quan sát anh cả của mình, muốn để anh cả của mình nói.

Đại Bảo vốn không muốn để ý đến cậu bé, nhưng hết cách vì Nhị Bảo quá tra tấn người khác, cậu bé mở miệng rồi: "Cha, lỡ như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, em gái hoặc em trai trong bụng mẹ và mẹ, cha sẽ giữ ai?"

Đằng sau còn cộng thêm một câu: "Đây là vấn đề Nhị Bảo muốn hỏi, con đã sớm nói với em, mẹ không có chuyện ngoài ý muốn! Hơn nữa cha em nhất định sẽ chọn mẹ!"

Nhị Bảo ngẩn ngơ: "..." Vì sao bảo là cậu bé muốn hỏi chứ?

Một giây sau, Nhị Bảo đã bị nhấc ra ngoài cửa: "Hỏi cái vấn đề thiếu não thế này, là muốn bị đánh? Không nghe anh cả của con nói cái gì sao? Mẹ con sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì! Mau chóng đến trường đi!"

Nhị Bảo lập tức kéo anh cả của cậu bé chạy như một làn khói, chạy đi thật xa, thấy cha không có đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lên án nói: "Anh cả, anh thiếu trượng nghĩa quá đi mất, tại sao anh phải nói với cha là em nói chứ? Khiến em suýt chút nữa là bị đánh rồi.”

"Vậy là em muốn để anh bị đánh?" Đại Bảo liếc cậu bé.

"Cha sẽ không đánh anh.” Nhị Bảo hầm hừ: "Cha chỉ sẽ đánh em!"

"Vậy sao em còn hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy?" Đại Bảo hỏi.

"Là Vượng Tài bảo em hỏi, cậu ấy nói mẹ cậu ấy lúc sinh em gái của cậu ấy đã gặp phải loại tình huống này." Nhị Bảo có chút chột dạ.

"Vậy là em không hiểu cha cho lắm.” Đại Bảo nói.

Nhị Bảo: "..." Được rồi!

Trong nhà, chờ sau khi mẹ Lý đi tới, Lý Thâm, Thẩm Y Y và mẹ Thẩm đã xuất phát.

Khi đến bệnh viện, Lý Thâm đi làm thủ tục nằm viện cho Thẩm Y Y, phòng bệnh có ba giường, Thẩm Y Y ở chiếc giường tận cùng bên trong nhất, hai giường khác đều có người ở, đều là sản phụ.

Nhìn thấy gia đình Thẩm Y Y bước vào, bọn họ tò mò nhìn gia đình cô một cái, nhìn thấy gia đình cô cầm theo túi lớn túi nhỏ cứ như dọn nhà, trong mắt tỏa ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Mấy người Thẩm Y Y cũng không để ý đến, đã đến trước giường, đặt đồ đạc vào bên trong tủ của bọn họ.

Sau đó Lý Thâm và mẹ Thẩm bận rộn thu xếp cho cô, sau khi đã thu xếp xong, Lý Thâm lại đi mua cơm, cơm nước xong xuôi, Lý Thâm lấy ra một cái chìa khóa: "Mẹ, con đã thuê một căn phòng ở khách sạn gần bệnh viện cho mẹ, đêm nay mẹ đến khách sạn đó nghỉ ngơi nhé.”

"Hôm nay con chạy tới chạy lui, mệt mỏi hơn mẹ, hay là đêm nay con đi nghỉ ngơi, mẹ ở lại với Y Y?" Mẹ Thẩm nói.

"Mẹ, con chỉ thuê một căn phòng, không có ý định nghỉ ở khách sạn." Lý Thâm nói.

"Vậy con ngủ sao?" Giường bệnh viện nhỏ, hai người không thể nằm chung, huống chi Thẩm Y Y còn mang chửa.

"Con dùng một chiếc giường xếp." Lý Thâm nói: "Không chiếm diện tích, đặt ở bên cạnh có thể ngủ được."

Mẹ Thẩm cũng đã được chứng kiến trình độ săn sóc của Lý Thâm dành cho con gái, bà không nói cái gì nữa.

Chờ sau khi mẹ Thẩm đến khách sạn, Lý Thâm đi lấy nước ấm cho Thẩm Y Y.

Sản phụ mập gần hành lang tiện miệng hỏi thăm Thẩm Y Y: "Đồng chí, người đến với cô là mẹ chồng và chồng của cô à?”

Thẩm Y Y nhìn cô ta một cái, sau khi nhìn thấy vẻ mặt cô ta toát ra vẻ không thân thiện thì không để ý tới.

Sản phụ béo thấy cô không để ý tới, nhếch miệng: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, chồng và mẹ chồng của tôi cũng tới giúp tôi! Tôi nói tôi muốn ăn táo, bọn họ còn đi mua táo cho tôi kia kìa! Chăm sóc tôi cẩn thận hơn cả chồng và mẹ chồng cô chăm sóc cô!”

Thẩm Y Y vẫn không buồn để ý tới, có khả năng sản phụ béo cảm thấy rất mất mặt, sắc mặt hơi không dễ xem, vừa khéo chồng và mẹ chồng cô ta đã trở về.

Mẹ chồng cô ta rất ân cần rửa sạch táo cho cô ta, sản phụ béo rất kênh kiệu mà nói: "Mẹ, con muốn cắt miếng nhỏ ăn.”

"Mẹ lập tức cắt thành miếng nhỏ cho con.” Mẹ chồng cô ta lập tức nói, sau khi cắt xong, lại đút từng miếng từng miếng cho sản phụ béo ăn, sản phụ béo đó vừa ăn vừa đắc chí nhìn Thẩm Y Y một cái.

Thẩm Y Y vẫn không để ý.

Sản phụ béo thì thầm cái gì với mẹ chồng cô ta, mẹ chồng cô ta nhìn sang Thẩm Y Y, trợn mắt coi thường, sau đó tựa như dỗ dành bảo bối mà dỗ dành sản phụ béo.

Toàn bộ quá trình Thẩm Y Y đều không để ý, chờ Lý Thâm trở về, cô uống nước xong, Lý Thâm mở giường xếp, đặt giường xếp ở lối đi nhỏ xíu kế sát bên giường của cô.

Thẩm Y Y nhìn anh cao lớn thế nhưng nằm trên chiếc giường nhỏ vậy, sợ anh không cẩn thận ngã xuống, đau lòng nói: "Hay là anh đén khách sạn ngủ đi? Ngủ thế này không thoải mái.”

"Không cần.” Lý Thâm nói: “Anh muốn ở bên em!”

"Vậy anh kéo tay của em, phòng ngừa ngã xuống." Thẩm Y Y vươn tay.

Cô hiếm khí ngây thơ như vậy, Lý Thâm nở nụ cười, duỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, đợi cô ngủ rồi lại đặt tay của cô vào trong chăn.

Lúc nửa đêm, những tiếng kêu rên đánh thức Thẩm Y Y, sản phụ giường giữa đã muốn sinh rồi.

Nghe tiếng kêu đau đớn của sản phụ này, Thẩm Y Y cũng bắt đầu hơi căng thẳng, tuy rằng cô đã sanh hai lần rồi, thế nhưng khi đó biết có hệ thống, cô không có bất kỳ nguy hiểm nào cũng sẽ không cảm thấy bất cứ đau đớn gì, nên khi tiến vào phòng sinh cũng chỉ dửng dưng như không. Nhưng lúc này, cô lại sinh con một cách chân thật nhất đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.