Mẹ Lý ho khan một tiếng: “Mẹ cảm thấy sàn có hơi trơn nên mới muốn qua dìu con một chút.”
Đúng lúc Hà Chiêu Đệ đỡ bụng đi ra, thai của cô ấy đã 6 tháng rồi. So với Thẩm Y Y ăn mặc dày dặn, nhìn không thấy bụng thì bụng cô ấy lớn hơn rất nhiều.
Nghe bảo mặt đất trơn, cô ấy có chút căng thẳng, khom lưng nhìn mặt đất. Sau đó phá hỏng lời nói dối của mẹ chồng, “Mẹ, mặt đất đâu có trơn đâu!”
Mẹ Lý: “…”
Thẩm Y Y nhìn thấy nét mặt cạn lời của mẹ Lý, cười, nói chuyện chính, “Mẹ, anh Thâm lãnh xong lương thực thì đi làm rồi, con muốn xem xem có thể nhờ anh cả giúp khuân lương thực do con và anh Thâm biếu cha mẹ không?”
“Để mẹ tự lấy cho.” Mẹ Lý nói: “Mẹ khiêng được.”
Thẩm Y Y cũng đã từng thấy qua sức của mẹ Lý nên không phản đối.
Đợi đến khi mẹ Lý nhìn thấy lương thực mà Thẩm Y Y biếu họ thì có chút kinh ngạc, “Đều là lương thực tinh?”
“Đúng ạ.” Thẩm Y Y trả lời.
Cô biết hôm nay bên mẹ Lý lãnh về đa số là lương thực thô, chỉ số ít là lương thực tinh. Vả lại họ cũng không nỡ ăn số lương thực tinh ít ỏi này, đem đi bán hết cho cung tiêu xã.
Nói thêm một câu: “Mẹ, đây là con và anh Thâm biếu mẹ, đừng bán nữa, giữ lại mà ăn! Lương thực tinh ăn có cảm giác ngon hơn lương thực thô!”
Thẩm Y Y nói xong, liền thấy mẹ Lý cảm động.
Lúc này, ghen tức gì của mẹ Lý cũng đều không còn.
Ai nói vợ thằng hai chỉ nghĩ tới nhà mẹ đẻ? Rõ là còn nghĩ tới bà và chồng bà nữa mà, thấy chưa?
“Vợ thằng hai, con đối xử tốt với chúng ta quá rồi!”
Thẩm Y Y: “…”
Mẹ Lý có vẻ rất cảm động khiến cô nhất thời không biết nên nói gì, cười ngượng một cái: “Mẹ, đều là việc nên làm cả.”
Mẹ Lý lắc lắc đầu, ân cần nói: “Vậy con cho nhà ông bà sui bao nhiêu? Đủ không? Mẹ và cha con năm nay có không ít công điểm, lương thực được chia cho đã đủ bọn ta ăn rồi, chi bằng số lương thực tinh này vẫn nên gửi cho…” nhà sui gia đi.
Còn chưa dứt lời đã thấy Thẩm Y Y chỉ tay về một hướng, mẹ Lý nhìn theo ngón tay cô, sau khi nhìn thấy số lượng thực nhiều khoảng gấp đôi bọn họ, nhất thời cả kinh.
Gửi nhiều dữ?
Đồng thời, lời nói vừa tới miệng ban nãy đã bị nuốt trở vào, chuyển thành: “… Chúng ta đi.”
Thẩm Y Y: “…”
Nhịn không được mà ghẹo mẹ chồng: “Mẹ, cha mẹ ở kế bên mà, không cần phải gửi đâu nhỉ?”
“Ha ha.” Mẹ Lý cười khó xử, vô tội xoa xoa tay. Tuy rằng quan hệ của bà và nhà sui gia rất tốt, nhưng đã cho sui gia nhiều như vậy rồi, vẫn là nên giữ lại một chút cho mình.
Thẩm Y Y hiểu ý của mẹ Lý, có chút buồn cười, chỉ vào một cái bao tải ở trong đó, “Con nghĩ cha và mẹ cũng đã lãnh được không ít lương thực, nên mới không cho nhiều thế. Có mua cho cha mẹ hai hộp sữa lúa mạch, để trong bao tải rồi.”
“Còn có sữa lúa mạch?” Mẹ Lý lại kinh ngạc.
“Đúng ạ.” Thẩm Y Y nói, cha Lý và mẹ Lý là cha mẹ chồng của cô, tuy không ở cùng cô nhưng vẫn phải nên hiếu thảo với họ.
Không nói đến chuyện cho tiền cha mẹ cô vậy, cô muốn mua thuốc cho cha.
Nhưng cô cũng đã cho cha mẹ cô không ít đồ, chưa cho cha Lý và mẹ Lý. Trước đây, mọi người đều cho rằng cô dùng tiền của cha mẹ cô, cho dù có cho cha Lý, mẹ Lý thì họ cũng chưa chắc sẽ vui vẻ nhận nên dứt khoát không cho.
Bây giờ, mọi người đều biết cô hiện đang dùng tiền của Lý Thâm, lại quang minh chính đại mua nhiều đồ như thế gửi về cho cha mẹ cô, đối với cha Lý, mẹ Lý đương nhiên không thể quá thua kém.
“Nhưng đây là mua cho mẹ và cha uống, hai người đem về uống là được rồi, đừng tiếc. Cơ thể chính là vốn liếng của cách mạng, mẹ và cha làm việc quanh năm, cần phải bồi bổ, khi nào cha mẹ ăn hết rồi con sẽ bảo Lý Thâm đi mua cho hai người.”
“Cái này…” Mẹ Lý nhăn nhó: “Thế này không phải là quá phung phí sao?”
“Đây là tiền lương của anh Thâm.” Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý xách sữa lúa mạch và bao tải lên, “Tấm lòng của các con cha mẹ đã hiểu, hai lon sữa lúa mạch này mẹ cầm về trước, còn lần sau thì không cần mua nữa đâu. Vẫn là nên để dành chút tiền này cho ba đứa nhỏ cùng với đứa bé trong bụng con đi, sau này còn nhiều khoản tiền phải chi lắm. Nhé?”
Nói xong vui vẻ xách đồ đi về rồi.
Thẩm Y Y: “...” Mẹ chồng cô vẫn khá đáng yêu.
Thẩm Y Y quả thực là muốn gửi chút lương thực về cho cha mẹ nhưng cô không định gửi đồ mua ở trong thôn.
Năm ngoái không biết lương thực trong không gian của cô nhiều dinh dưỡng hơn so với loại trong thôn. Giờ cô đã biết rồi, định đổi thành lương thực trong không gian của cô.
Lúc này, Thẩm Y Y đang đặc biệt biết ơn việc không gian có chức năng di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ, chứ không thì để cô tự đổi cũng đổi không nổi.
Vẫn là nhờ anh em đội vận tải của Lý Thâm chuyển vào kinh đô. Lần này có quan hệ của Lý Thâm ở đội vận tải nên cũng không cần phải tự mình chuyển đến trị trấn nữa.
Anh em trong đội vận tải của Lý Thâm trực tiếp lái xe đến thôn. Âm thanh to lớn của xe vận tải đã thu hút ánh mắt của không ít người dân.
Biết được Lý Thâm lái loại xe này thì vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi gửi xong lương thực, thời tiết lại ngày càng lạnh, Thẩm Y Y rất ít khi ra ngoài.
Tuyết rơi được mấy ngày thì Đại Bảo và Nhị Bảo cũng thi và nghỉ.
Ngày nhận thành tích, sáng sớm thì Đại Bảo và Nhị Bảo đã đi rồi.
Đợi đến khi bọn nhóc về nhà thì tai và mũi đã bị cóng đến đỏ bừng.
Thẩm Y Y đã chuẩn bị sẵn canh gừng cho bọn nhóc, bảo bọn chúng sang uống.
“Suỵt.” Nhị Bảo lạnh cóng, cầm bát canh gừng muốn uống một ngụm lớn, suýt thì bị phỏng, “Nóng quá.”
“Uống cẩn thận thôi.” Thẩm Y Y vội kiểm tra “Có bị phỏng không?”
“Không có, hi hi.” Nhị Bảo cười tinh nghịch, sau đó phồng má thổi một hơi to để làm nguội.
Thẩm Y Y nhìn sang con cả đang nhã nhặn lịch sự uống canh gừng ở bên cạnh, tính cách cặp song sinh này cũng khác nhau quá rồi.
“Thành tích đâu?” Thẩm Y Y hỏi, “Cho mẹ xem nào?”
Đại Bảo nghe vậy, mở cặp lấy bài thi ra.
Thẩm Y Y xem qua, nét chữ tinh tế, nếp gấp ngay ngắn, hai môn đều đạt điểm tối đa.
“Giỏi quá!” Thẩm Y Y khen ngợi.
Đại Bảo cười, gương mặt nhỏ vừa ngầu vừa đáng yêu nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân.
Thẩm Y Y không nhịn được mà tự hào, đây là con cô đó!
Lập tức nhìn sang Nhị Bảo, Nhị Bảo nhếch miệng cười: “Mẹ, thành tích của con không được tốt như của anh cả…”
Thẩm Y Y nhíu mày, “Vậy là bao nhiêu? Đưa mẹ xem xem.”
Nhị Bảo tự nhiên thoải mái lấy ra, Thẩm Y Y xem thấy ngữ văn 80, toán học thì cao hơn một chút, 88.
Thẩm Y Y nhíu mày, tốt hơn cô tưởng tượng.
Thực ra, Nhị Bảo tuy không thích học bài nhưng Thẩm Y Y giao nhiệm vụ thì cậu cơ bản đều biết làm.
Vả lại cậu là phó kỉ luật, tự thấy phải lấy mình làm gương, không được phân tâm ở trên lớp nên là “bị ép” phải nghe giảng, vậy nên mới thi không tệ.
Đương nhiên, Nhị Bảo vẫn cảm thấy rất rất tệ. Dù sao thì phía trước là anh cậu với hai môn đạt điểm tối đa.
Nhưng mà cậu không để trong lòng là được rồi, vô tâm vô phế nói: “Mẹ, mẹ đừng thấy thành tích con không được như anh cả, thể lực con tốt hơn nhiều, dù là có hai anh cả đi nữa cùng không đánh lại con!”
Đại Bảo nhìn em trai một cái, kệ đi, cho em ấy một chút tự tin vậy.
“Đúng vậy.” Thẩm Y Y cả mặt tươi cười, khen ngợi cậu: “Nhị Bảo của chúng ta cũng rất giỏi!”
Nhị Bảo nghe vậy rất đắc ý, nếu không phải bây giờ đang mặc quần áo dày dặn thì cậu đã khoe cơ bắp cho mẹ xem rồi.
Thẩm Y Y “lơ đãng” hỏi: “Nhị Bảo, anh cả con sau này muốn học đại học Công Nông Binh, con từng nghĩ qua muốn làm gì chưa?”
“Con muốn đi lính!” Nhị Bảo hăng hái nói chuyện này.
???
Thẩm Y Y có chút bất ngờ, “Con muốn đi lính?”
“Vâng!” Nhị Bảo gật đầu nặng nề. Từ sau lần xem phim hôm sinh nhật, trong lòng cậu đã có một hạt giống được gieo xuống. Sau khi vung tay múa vài quyền, cậu lòng đầy căm phẫn nói: “Con muốn đánh kẻ địch thành đầu heo hết!”
Ánh mắt Thẩm Y Y sáng lên, tuy cô không quan tâm trong tương lai ba đứa nhỏ nhà cô sẽ đạt được thành tích lớn thế nào, nhưng nếu bọn chúng đều có thể tự có mục tiêu của mình thì đó là rất tốt rồi.
Đi lính rất tốt, chỉ là có hơi khổ…
Người mẹ già Thẩm Y Y có chút không nỡ.