Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 156




Tiểu Bảo sốt ruột rồi, lắc đầu, cường điệu với cha cậu bé: "Con muốn em gái của con!"

Lý Thâm: "..."

Trần Cường “phụt” một tiếng bật cười, người hóng chuyện không chê chuyện lớn, bảo: "Đúng đúng đúng, bảo cha con sinh cho con, cha con có thể sinh được."

Ánh mắt Lý Thâm lạnh buốt b.ắ.n về phía anh ấy.

Trần Cường ngay lập tức câm miệng, bế con gái trở về, chuồn vội.

"Cha..." Tiểu Bảo mong ngóng nhìn cha cậu bé.

"Không có em gái." Lý Thâm nói: "Sinh em gái mẹ sẽ bị tổn hại sức khỏe rất nhiều, con nhất quyết muốn mẹ sinh sao?"

"Tổn hại sức khỏe là cái gì?" Tiểu Bảo mờ mịt.

"Chính là sẽ rất đau rất đau." Lý Thâm nói.

"Đau giống như lúc con đấu vật à?" Tiểu Bảo hỏi, đây là đau đớn lớn nhất mà cậu bé có thể nghĩ đến.

"Sẽ đau rất nhiều lần gấp đôi.” Lý Thâm nói.

Tiểu Bảo lập tức nóng nảy: "Con không muốn mẹ sinh!"

Khuôn mặt Lý Thâm nở nụ cười tươi.

"Cha cha sinh được không? Cha không sợ đau." Tiểu Bảo tiến lên một bước, kéo tay cha cậu bé, chân thành nói.

Lý Thâm không thể tin.

"Phụt.” Thẩm Y Y đúng lúc đi ra nghe thấy, cười đau bụng.

Lý Thâm tức giận: “Đi chơi với Lang Nha đi!"

Tiểu Bảo bĩu môi, chạy tới chơi với Lang Nha rồi.

"Vợ, cười đủ chưa?" Lý Thâm phiền muộn nhìn về phía vợ anh, Thẩm Y Y gật gật đầu, lại lắc đầu, cười đến không thể ngừng nổi.

Đợi cô rốt cuộc đã cười đủ rồi, Lý Thâm đã lấy thớt ra rồi, hỏi: "Hôm nay ăn cá?"

"Ừ." Thẩm Y Y nhàn rỗi nhàm chán, ngồi xổm bên người Lý Thâm cùng anh nói chuyện phiếm, nói: "Anh Thâm, anh thật sự không muốn có con gái hay là sợ sức khỏe em bị tổn hại mới không muốn thế?”

Lý Thâm nói, đặt cá xuống, cá đã bị chết, nhưng nội tạng vẫn chưa xử lý, Lý Thâm vừa rạch bong bóng cá, vừa nói: "Thực sự không muốn!"

"Ọe ọe!"

Mùi tanh nồng đậm kéo tới, Thẩm Y Y theo bản năng nôn ọe một cái.

???

Lý Thâm ngay tức khắc ngẩng đầu nhìn về phía vợ anh, Thẩm Y Y đã đứng lên, cách xa chỗ có mùi cá, cuối cùng mới dễ chịu hơn một tí.

"Vợ." Lý Thâm vứt cá đi, đi về phía vợ anh.

Anh hơi lại gần, Thẩm Y Y lại cảm thấy buồn nôn: "Anh khoan đừng tới đây, anh đi rửa tay trước đi, tanh quá đi mất."

"À à." Lý Thâm có vẻ hơi bối rối, vội vàng đi rửa sạch tay, còn dùng xà phòng, nhưng ánh mắt luôn nhìn vào vợ anh.

Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của anh, hạt giống hoài nghi trong đáy lòng đã phá vỏ nảy mầm thành đại thụ che trời.

Hai vợ chồng đều nghĩ đến một chỗ.

Lý Thâm nói gấp: "Vợ, đã bao lâu em chưa tới cái đó rồi.”

"Trễ một tháng rồi thì phải." Thẩm Y Y nói, cô đến tháng không đau, cho nên anh cũng không chú ý cho lắm, không tính thì không biết mình đã gần một tháng chưa tới ngày đèn đỏ rồi.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Lý Thâm quyết định thật nhanh, nói: "Vợ, chúng ta đến bệnh viện."

"Được!" Thẩm Y Y cũng nhẹ gật đầu, cô lập tức đi vào thay quần áo.

Lý Thâm vốn không muốn đổi quần áo, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi có khả năng sẽ dính mùi cá nên anh lại đi vào thay đổi một bộ quần áo khác.

Sau đó cầm một bộ đồ lót ở ghế sau của xe đạp.

Tiểu Bảo đang ở sân trong giỡn với Lang Nha: “???”

Cậu bé chạy bịch bịch lại: "Cha?"

"Tới đây, cha dẫn con qua chỗ bà nội.” Lý Thâm nói.

"Tại sao phải đến chỗ bà nội?" Tiểu Bảo vừa đi tới vừa hỏi.

"Cha mẹ phải đi một chuyến đến thị trấn." Lý Thâm nói.

"Không thể dẫn con theo sao?"

"Không thể!" Lý Thâm nói.

"Ò." Tiểu Bảo bĩu môi, ngoan ngoãn theo cha đến nhà sát bên.

Khi Lý Thâm trở về, Thẩm Y Y đã thay xong quần áo, Lý Thâm đẩy xe ra. Lúc vợ anh chuẩn bị lên xe thì anh mấp máy môi, bảo: "Vợ, em cẩn thận một chút."

"Vâng!"

Hai người ngồi xe đi về phía thị trấn.

Đã đến bệnh viện thị trấn, lấy số, lúc trở ra, hai người ngồi ở trên ghế dài của hành lang bệnh viện.

"Vợ."

"Hả?"

"Em đã có!"

"Ừ!"

Yên tĩnh trong giây lát, Lý Thâm bỗng nhiên đứng lên, ngồi xổm trước mặt Thẩm Y Y, nhìn cô: "Vợ!"

"Hả?" Thẩm Y Y nhìn anh.

"Em muốn sinh không?" Lý Thâm hỏi.

"Anh muốn không?" Thẩm Y Y nói.

Lý Thâm tự đánh giá mà cầm c.h.ặ.t t.a.y của cô: "Vợ, thực lòng xin lỗi, đều tại anh không tốt, để cho em mang thai rồi."

Thẩm Y Y: "..." Tuy rằng không đúng lúc, nhưng sao lời này nghe mắc cười thế?

Cô đè ép khóe môi đang giương cao, bèn nói: "Việc này cũng không trách anh, chúng ta đã làm kỹ biện pháp rồi, con vẫn tới, vậy chứng minh con thật sự rất có duyên phận với chúng ta."

Lúc trước Thẩm Y Y sử dụng thuốc tránh thai trong không gian, về sau sau khi Lý Thâm nói không muốn sinh nữa, anh đã đến bệnh viện mua “áo mưa”, về sau anh vào đội vận chuyển.

Càng không biết đã lấy ở đâu bên Hương Giang[1], Thẩm Y Y đã không uống thuốc nữa.

[1]Tên gọi khác của Hồng Kông.

Vậy có nghĩa là, ai mà ngờ như thế mà cũng sẽ trúng đạn chứ?

"Vậy em, muốn sinh không?" Lý Thâm cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

"Anh có ý gì?" Thẩm Y Y phẫn nộ nhìn anh: "Em mang thai anh còn không muốn sinh à? Anh có biết sảy thai đối với sức khỏe phụ nữ là cực kỳ không tốt không?”

"Anh muốn!" Lý Thâm vội nói: "Nhưng mà anh muốn tôn trọng ý kiến của em, em muốn sinh thì chúng ta sinh, em không muốn sinh chúng ta sẽ không sinh, nhưng bất kể như thế nào, anh nhất định chăm sóc em chu toàn, bảo vệ em."

"Thế nhưng vừa rồi lúc ở nhà, anh nói không muốn." Thẩm Y Y lôi lên nợ cũ.

"..." Lý Thâm chưa từng trải qua bị “vả mặt” nhanh thế này hiếm khi bị nghẹn họng.

Sao anh có thể không muốn? Anh nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái nhỏ nhẹ đáng yêu như cô, nhưng anh thật sự không muốn để cô mạo hiểm, anh nào ngờ thoáng chốc đứa bé đã tới rồi?

Chỉ có thể cầu xin tha thứ, thấp giọng nói: "Vợ, đó là anh không muốn để em mạo hiểm..."

Hừ hừ!

Khóe môi Thẩm Y Y không kìm được cong lên, Lý Thâm đặt sức khỏe, y nghĩ của cô ở vị thứ nhất, không thể không nói đã lấy được lòng cô. Nếu như không phải bây giờ đang ở bên ngoài, cô thậm chí đã muốn bổ nhào vào lên người anh, hôn sâu anh một cái.

Thật ra nguy hiểm thì không nguy hiểm, ngược lại là lần tiếp theo, sức khỏe của cô không có bởi vì sinh ba đứa bé mà bị tổn hại, thậm chí còn được điều trị đến trạng thái tốt nhất, sinh một đứa đối với cô nguy hiểm không lớn lắm. Lúc trước không muốn sinh là vì muốn dùng càng nhiều khí lực vùi vào Lý Thâm và mấy đứa nhỏ. Thế nhưng dần dần cô phát hiện, bọn họ đều là cá thể độc lập, cũng không cần cô lúc nào cũng trông coi, bọn họ là người một nhà, người một nhà thì không cần so đo nhiều như vậy đấy, chỉ cần chân tình đổi chân tình là đủ rồi. Đặc biệt là sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo đến trường, thời gian của cô đã càng nhiều. Huống chi, bọn họ cũng muốn có một em gái, một đứa con gái, vậy sinh đi.

"Yên tâm đi, không có nguy hiểm gì đâu. Anh nhìn em sinh ba đứa nhỏ đều sinh thuận lợi như vậy, có phải hay không?" Thẩm Y Y trấn an Lý Thâm.

"Vâng!" Lý Thâm nghĩ lại, đúng vậy, vợ anh mỗi thai đều sinh rất thuận lợi. Ngẫm nghĩ vậy, không cần lo lắng thế nữa rồi.

Hai người đi ra bệnh viện, Thẩm Y Y trêu chọc anh: "Vì vậy thật ra anh cũng muốn có một đứa con gái đúng không?”

"Có thể sinh con gái là tốt nhất, không phải con gái cũng được, chỉ cần là em sinh thì anh đều thích!" Lý Thâm rất trên nói.

Đã có ba thằng oắt con rồi, anh đương nhiên càng muốn có một đứa con gái, nhưng sinh nam sinh nữ cũng không phải do vợ anh quyết, anh không thể khiến vợ anh bị áp lực.

Thẩm Y Y cong môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.