Hậu quả ăn quá nhiều chính là, Thẩm Y Y phát hiện mình mập.
Lý Thâm tan làm về nhà, phát hiện cô tinh thần uể oải nằm ở trên giường lò, lại càng hoảng sợ: "Vợ, em bị bệnh?"
Thẩm Y Y nhìn anh một cái, không có tinh thần, trả lời: "Không có!"
"Vậy em sao thế?" Lý Thâm sờ lên trán của cô, không có phát hiện điều gì bất thường, lại áp sát trán mình vào trán cô, không có sốt.
Thẩm Y Y vươn tay về phía anh, Lý Thâm bế cô lên, Thẩm Y Y liền hỏi anh: "Anh có cảm thấy có gì đó khang khác không?"
"Không có, có gì khác?" Lý Thâm hỏi.
"Anh thật sự không cảm thấy em mập?" Thẩm Y Y hỏi.
Lý Thâm nghe vậy, ước lượng: "Không có."
Thẩm Y Y sờ bụng của mình, vẫn có chút không tin: "Có."
Lý Thâm vươn tay: “Để anh xem xem.”
Thẩm Y Y: "..."
Mười phút sau, Thẩm Y Y u ám nhìn về phía một người đàn ông: "Còn chưa sờ đủ?"
Lý Thâm cong môi: "Cảm giác rất thích."
"..." Thẩm Y Y yên lặng rút tay của anh ra.
Lý Thâm theo động tác của cô dời tay, lấy một lá thơ từ trong túi quần: "Mẹ gửi tới đây."
Thẩm Y Y thuận tay nhận, mở ra, hai vợ chồng dựa vào nhau cùng xem.
Mẹ Thẩm đã viết rất nhiều, đều là một ít việc vặt, sau khi đọc xong, Thẩm Y Y tổng kết ba điểm chính: Một, bệnh tình của cha cô đã khá hơn nhiều; hai, bây giờ Thẩm Vũ Hiên đang ở xưởng máy móc làm việc. Cả hai chuyện đều là chuyện vui mừng, chỉ có chuyện thứ ba...
Thẩm Y Y nở nụ cười, bảo: "Mẹ sắp xếp cho anh cả xem mắt, bảo anh cả về nhà xem thử, kết quả anh cả từ chối, mẹ bị chọc tức, mẹ bảo em viết thư cho anh cả, bảo anh về nhà xem mắt."
"Lời của em hữu dụng vậy sao?" Lý Thâm nhíu mày.
"Cũng không có, có thể là bởi vì tuổi tác của anh với anh em xấp xỉ, sắp là đầu ba rồi, mà anh đã có ba đứa con trai rồi, anh ấy vẫn chưa có người yêu, mẹ không nóng nảy sao được?" Thẩm Y Y không nhịn được cười: "Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cộng thêm anh của em khá thương em, nên muốn bảo em khuyên anh ấy mấy câu.”
"Thế vì sao anh ấy không muốn xem mắt?" Lý Thâm lại hỏi một câu.
Cái này không có gì hay mà giấu giếm, Thẩm Y Y nói: "Bởi vì trước kia anh ấy có một thanh mai trúc mã, ở gần nhà của chúng em. Hồi cấp ba bọn họ hẹn hò, vốn mọi chuyện đều rất tốt, nhưng về sau cha em ngã bệnh, mẹ của em thất nghiệp, người yêu của anh thoáng cái gả cho người anh em của anh ấy. Anh của em rất nặng tình với cô ta, đã bị tổn thương rồi, nhiều năm qua đều “đứng xa xa mà nhìn” đối với phụ nữ.”
Lý Thâm: "..."
"Có điều mẹ lo lắng là dư thừa, anh của em bây giờ đang được một đại mỹ nhân theo đuổi kia mà." Thẩm Y Y nói.
?
"Sao em biết?" Lý Thâm hiếu kỳ.
"Anh ấy viết thư nói cho em biết.” Thật ra không phải, anh của cô bây giờ đúng là có người theo đuổi, nhưng anh của cô hiện tại vẫn chưa an lòng, vẫn đứng xa xa mà nhìn người ta, sao có thể sẽ nói cho cô biết loại chuyện này. Cô biết là bởi vì kiếp trước sau khi cô trở về, anh của cô đã kết hôn rồi, người đó là con gái lãnh đạo ở quân khu đau khổ theo đuổi anh ba năm. Tính toán thời gian, đại khái chính là ở thời điểm này, chị dâu của cô đã theo đuổi anh của cô rồi.
Lý Thâm thấy cô tránh khỏi cái ôm trong lòng mình, anh ôm cô: “Em muốn viết bây giờ hả?”
Thẩm Y Y nghe vậy, liếc anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bây giờ là ban ngày, Tiểu Bảo vẫn còn ngủ trưa ở phòng sát vách!"
Lý Thâm kéo cô lại: "Vợ, anh nhớ em lắm." Anh đã gần một tháng chưa âu yếm với cô rồi.
"..." Thẩm Y Y hừ hừ hai tiếng, chấp nhận.
Lý Thâm thấy cô ngầm đồng ý rồi, cúi đầu hôn cô.
Kết quả, ngay lúc sắp đến đoạn gay cấn, một tiếng nói ngây ngô từ cửa ra vào truyền tới: "Mẹ!"
???
Hai người đang ý loạn tình mê bừng tỉnh trong nháy mắt, Lý Thâm theo bản năng dùng chăn bao bọc vợ mình, sau đó tự mình chui vào.
Quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy cửa đang đóng.
Lý Thâm, Thẩm Y Y: "..."
Thẩm Y Y đẩy Lý Thâm: "Tiểu Bảo tỉnh!"
Dù là Lý Thâm, lúc này cũng hơi ảo não: "Sao nó lại tỉnh lúc này chứ?"
Nhìn người nào đó vẫn chưa thỏa mãn, Thẩm Y Y không nhịn cười được: "Nhanh lên đi, nó mới ba tuổi."
Lý Thâm chỉ có thể đứng lên.
Thẩm Y Y đã thay xong quần áo, nhìn thấy anh nằm trên giường lò hòa hoãn, cười trộm một cái, Lý Thâm phát hiện, ngẩng đầu nguy hiểm nhìn cô một cái.
Thẩm Y Y vội vàng chạy, Lý Thâm đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Tiểu Bảo vừa tỉnh lầm bầm, đặc biệt dính người, Thẩm Y Y múc nước cho cậu bé rửa mặt. Lúc đang ở phòng bếp pha sữa lúa mạch cho Tiểu Bảo, chợt nghe thấy giọng của Trần Cường.
"Chị dâu."
"Ơi." Thẩm Y Y bưng sữa lúa mạch đến gian nhà chính, bảo Tiểu Bảo tự uống, sau đó đi mở cửa.
Trần Cường ôm An An cầm theo một con cá tới: "Chị dâu, đây là cá em vừa mới bắt được, bắt được ba con, mang một con sang cho anh chị ăn!"
"Vụ thu khổ cực như vậy, nhà cậu để lại cho mình ăn là được rồi, còn lấy tới." Thẩm Y Y cười nói, nhưng không từ chối, nhà cô có gì, có đôi khi sẽ tặng một phần cho nhà họ Trần, mà Trần Cường có vật gì tốt cũng sẽ tặng một phần sang, không cần quá khách khí.
"Cậu chờ một chút, khoảng thời gian trước tôi có làm ít thịt khô, tôi lấy cho cậu một ít... Cậu muốn vào ngồi lát không? Anh Thâm cũng đã trở về." Thẩm Y Y còn nói.
"Anh Thâm đã trở về?" Trần Cường vốn muốn từ chối, nghe anh của anh ấy đang ở nhà, bèn bế An An vào.
Thẩm Y Y đi lấy thịt khô.
Lý Thâm vừa tắm xong, nghe thấy tiếng Trần Cường, liền đi ra.
Trần Cường nhìn anh của anh ấy thế mà tắm nước lạnh, lập tức nở một nụ cười ngầm hiểu: "À."
"Muốn chết!?" Lý Thâm cười mắng một câu, đánh vào vai Trần Cường một cái, Trần Cường đá Lý Thâm một cước.
Lý Thâm quay đầu lại lành lạnh nhìn anh ấy một cái, Trần Cường vội vàng thu chân, biết sợ, bảo: "Anh, em sai rồi, anh, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho tiểu nhân, tha cho tiểu nhân, tha thứ cho em đi.”
Hai người đang làm rộn, Tiểu Bảo đang uống sữa lúa mạch, nhìn thấy An An Trần Cường bế trong lòng, lập tức tới ngửa đầu giơ tay: "Em gái!"
"Muốn chơi với em gái?" Trần Cường đặt An An xuống đất, để An An chơi với Tiểu Bảo.
Thẩm Y Y cầm thịt khô đi ra, đưa cho Trần Cường, Trần Cường và Lý Thâm đã tán gẫu xong, chuẩn bị trở về, bế Tiểu An An lên.
Bây giờ Tiểu An An đã sắp một tuổi, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, thịt hai má bầu bĩnh, rất đáng yêu.
Tiểu Bảo đang chơi với cô bé rất phấn khởi, thấy Trần Cường chuẩn bị bế Tiểu An An về nhà, có chút nóng nảy: “Em gái, ở lại nhà của bọn anh!"
"Không được, đây là con gái nhà chú mà!" Trần Cường trêu chọc cậu bé.
"Nhưng con muốn!" Tiểu Bảo trông mong.
Trần Cường liếc nhìn Lý Thâm, cười xấu xa: "Muốn thì bảo cha con sinh đi."
Tiểu Bảo nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cha cậu bé, lôi kéo ống quần của cha cậu bé: "Cha, muốn có em gái!"
Lý Thâm liếc Trần Cường, Trần Cường đắc ý nhìn anh một cái.
Lý Thâm ra tay cướp người: “Trêu con của tôi khóc rồi, vậy để con của cậu lại dỗ dành đi.”
Trần Cường: “???”
Đây là tướng cướp à?