(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi tôi quay lưng chuẩn bị rời đi, Dương Thước lại ngăn tôi lại: “Ngữ Mộng, ừm, tối mai cậu có thời gian không? Ngày mai là thất đầu của Phong Trạch, có lẽ là cơ hội cuối cùng để anh ấy đầu thai. Tớ đã mời Đại sư hôm trước về nhà giúp làm lễ cầu siêu cho anh ấy. Tớ hơi buồn, cậu có thể đến bên tớ không?”
Tôi mỉm cười đáp lại: “Không vấn đề gì, tối mai, đúng giờ, tôi sẽ đến.”
Nói xong, tôi không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Dương Thước, quay lưng rời khỏi quán.
14
Tối hôm sau, tôi đến nhà của Dương Thước đúng hẹn.
Vừa bước vào, tôi đã thấy Lạc Ôn Tuyết đang ngồi phịch trên sofa.
“Ồ, khách quý đến rồi à? Đến đây, uống trà đi, đừng ngại nhé,” Lạc Ôn Tuyết lúc này ra vẻ như chủ nhà, khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên.
Tôi ngồi cạnh cô ấy, nhỏ giọng hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ, Lạc Ôn Tuyết không chút e ngại, lớn tiếng nói: “Ôi, mỹ nhân Dương đã bán rẻ căn nhà này cho tôi. Căn nhà này có ma, người bình thường ở sẽ giảm thọ. Tôi là người tu đạo, không sợ mấy chuyện này. Nếu tôi không mua, căn nhà sẽ hỏng mất. Tôi làm việc thiện tích đức thôi.”
Dương Thước đứng bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, Lạc đại sư lần này còn không lấy tiền công, thật là người tốt.”
Tôi thầm mắng: “Quá đáng, chiếm lợi còn tỏ vẻ, người tốt đều bị cậu chiếm.”
Lạc Ôn Tuyết vỗ tay cười lớn: “Người tốt thì không dám nhận, người tu đạo thì nên luôn giữ lòng nhân ái, chỉ là việc nhỏ thôi. À, chị gọi là... Mộng, đúng rồi, chị Mộng, còn một lúc nữa, uống trà đi.”
Nói xong, Lạc Ôn Tuyết đưa cho tôi một cốc nước, rồi nhỏ giọng vào tai tôi: “Dù có khó uống đến đâu cũng phải uống hết.”
Tôi cầm cốc lên, vừa chuẩn bị uống thì bất ngờ ngửi thấy một mùi cực kỳ khó chịu, như thịt thối rữa đổ nước tiểu lên, vừa hôi vừa tanh.
Tuy nhiên, vì Lạc Ôn Tuyết đã dặn, tôi đành nhắm mắt, uống hết một cốc nước.
Nước vào bụng, tôi cảm thấy bụng mình quay cuồng, tôi cố gắng nhịn cơn buồn nôn, vội vã uống hết chai nước khoáng bên cạnh.
Lạc Ôn Tuyết ngạc nhiên: “Ôi, trà này quá đắng, tôi còn tưởng chị chỉ uống được một ngụm thôi, không ngờ chị uống hết, thật là giỏi.”
Tôi thầm chửi thề: “Cái đồ khốn, sao không nói sớm!”
Chưa kịp hồi phục, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Thước ra mở cửa, người đến lại là Hạ Tinh Tinh.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Dương Thước ngượng ngùng cười: “Tinh Tinh cũng đến để tiễn biệt Phong Trạch lần cuối.”
Lạc Ôn Tuyết không để chúng tôi luyên thuyên thêm, đứng dậy vỗ tay: “Xong rồi, người đã đủ, thời gian cũng gần rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Nói xong, Lạc Ôn Tuyết ra hiệu cho Dương Thước.
Dương Thước lập tức chạy tới kéo tay tôi: “Ngữ Mộng, đứng bên này, đừng làm vướng việc của đại sư.”
Tôi không nói gì, để Dương Thước kéo mình đứng sau Lạc Ôn Tuyết.
Lúc này, phòng ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên gạch lát sàn vẽ đầy những ký hiệu kỳ lạ, tôi đang đứng trên một ký hiệu.
Lạc Ôn Tuyết đứng trước mặt tôi, tay cầm một cái chuông đồng, lắc lư và lầm rầm niệm chú.
Đột nhiên, Lạc Ôn Tuyết quay người, tay xuất hiện một nắm bột trắng, vung về phía tôi.
Ngay sau đó, cô ấy hét lên với Dương Thước: “Hành động đi!”
Dương Thước lấy từ trong túi ra một lọ sứ nhỏ, đổ hết chất lỏng đen vào người tôi.
Tôi bị mùi hôi thối làm cho sắp nôn ra, không thể tin được hét lên: “Thước Thước, cậu làm gì vậy?”
Dương Thước run rẩy nói: “Ngữ Mộng, xin lỗi, tôi đã lừa cậu, thật sự xin lỗi…”
15
Tôi mở to mắt, chăm chăm nhìn Dương Thước.
Dương Thước mắt đã đỏ, nước mắt lưng tròng, rồi nói: “Đại sư nói, Phong Trạch không thể đầu thai được nữa. Khi thất đầu trôi qua, anh ấy sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một con quỷ dữ. Tôi thực sự quá yêu anh ấy, tôi không thể nhìn anh ấy tan biến như vậy. Hơn nữa, đứa con của anh ấy vẫn chưa ra đời, tôi không muốn... Xin lỗi, Ngữ Mộng, thật sự xin lỗi...”
Tôi không thể tin được, nói: “Cậu yêu anh ta thì phải hy sinh tôi sao? Tôi và anh ta có quan hệ gì đâu! Cậu mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ thành quỷ cũng không tha cho cậu!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
Dương Thước thút thít nói: “Đại sư nói để hồi sinh Phong Trạch, phải hy sinh một người có số mệnh chí âm. Tôi chỉ biết mỗi cậu là người có số mệnh chí âm, tôi không còn cách nào khác... Ngữ Mộng, Đại sư nói rồi, cậu c.h.ế.t rồi vẫn có thể đầu thai chuyển thế, cậu còn có cơ hội làm lại cuộc đời. Còn Phong Trạch thì không còn cơ hội nữa. Cậu chỉ mất đi một đời này, còn anh ấy thì sẽ hoàn toàn tan biến...”
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, lao đến tát Dương Thước một cái thật mạnh: “Dương Thước, cậu là đồ vô lương tâm! Chúng ta là bạn của nhau nhiều năm như vậy, cậu còn nói tôi là bạn tốt nhất của cậu, cậu lại đối xử với bạn như vậy sao? Vì cái tên khốn Phong Trạch, cậu có đáng không? Cậu nghĩ Phong Trạch bên cậu là vì cái gì? Không phải chỉ vì số mệnh cực dương của cậu để giúp anh ta nuôi quỷ con và chút gia sản của bố mẹ cậu sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");