Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 51: Anh Dư, anh có thể đưa em về nhà không (Trà xanh)




Nguyễn Ca vui cười, "Được được được. Em không nói giỡn nữa. Bất quá, đội trưởng Lâm quả thật là người tốt. Không biết cô gái nhà ai sẽ lọt vào mắt anh ấy."

"Được rồi. Đừng nói chuyện về đội trưởng Lâm nữa. Vạn nhất bị người nghe được, lại hiểu lầm thì làm sao bây giờ?"

Nguyễn Ca mỉm cười, tiếp tục bận rộn việc trên tay, không nói nữa.

Giang Ninh cũng lén lút rời khỏi tường bao nhà Thẩm Thanh.

"Thảo dược cũng đã chuẩn bị xong. Em giúp chị đắp lên, khả năng có chút lạnh. Chị nhẫn nhịn một chút." Nguyễn Ca vừa ngoáy thảo dược, vừa đặt chân Thẩm Thanh lên trên ghế.

Thẩm Thanh có chút ngượng ngùng, "Để chị tự làm cũng được."

"Chị cứ yên tĩnh ngồi một chỗ là được! Em cũng đã tới đây rồi. Đương nhiên phải chăm sóc chị."

Nguyễn Ca ngồi ở đối diện, thật cẩn thận lấy khăn lông đắp lên chỗ sưng trên mắt cá chân. Sau đó, mới đắp thảo dược lên.

"Hai ngày này, chị đừng đi lại lung tung. Nhìn vết thương này, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một tuần. Mỗi ngày, em sẽ tới nấu cơm cho chị. Chị cũng đừng nhúc nhích." Nguyễn Ca vừa nói, vừa lấy băng gạc sạch sẽ, băng bó chân lại.

Trong lòng Thẩm Thanh băn khoăn, "Như vậy sao có thể được? Chị không thể làm phiền em như vậy."

"Không phiền toái. Trước kia, em ăn nhiều đồ ăn của chị như vậy. Hiện tại có cơ hội cho em xuất lực. Đương nhiên, em không thể mặc kệ được." Nguyễn Ca thu dọn thảo dược còn thừa xong, lại rửa sạch chày, cối lại một lần.

Trong lòng Thẩm Thanh thổn thức. Cô quen biết Nguyễn Ca chỉ có một tháng. Nhưng em ấy còn đối tốt với cô còn hơn so với người nhà họ Thẩm.

......

Giang Ninh quay trở lại ruộng, trong lúc làm việc có lúc không tập trung.

Chỉ bằng những lời cô ta nghe lén được. Xác thật Thẩm Thanh và anh Dư là trong sạch.

Nghĩ cũng đúng.

Dù sao, Thẩm Thanh cũng là người đã từng ly hôn. Sao anh Dư có thể thích cô ta chứ?

So sánh với mình, cô ta còn kém xa.

Giang Ninh lặng lẽ liếc mắt đánh giá Lâm Dư đang ở cách đó không xa. Trên mặt hiện lên đỏ ửng.

Phải làm như thế nào, anh ấy mới có thể hiểu rõ tâm ý của mình đây.....

Giang Ninh không tập trung làm việc nhà nông. Trong đầu đột nhiên nghĩ ra biện pháp.

Cô vung cái cuốc, lơ đãng dịch người về phía Lâm Dư.

Thời điểm sắp đến bên cạnh Lâm Dư thì đột nhiên mất trọng tâm, ngã xuống.

"Ai da! Đau......" Tiếng kêu của Giang Ninh không lớn không nhỏ, nhưng đủ để Lâm Dư ở bên cạnh nghe thấy.

Quả nhiên, Lâm Dư lập tức buông cái cuốc trong tay ra, đi tới.

"Làm sao vậy?"

Hốc mắt Giang Ninh đỏ bừng, khẽ cắn môi, "Không sao...... Có thể là do bị vấp phải cục đá, bị thương ở chân."

Lâm Dư cau mày. Chỗ này là chỗ mà anh vừa dọn cỏ xong, lấy đâu ra cục đá?

Nhưng mà anh cũng không vạch trần cô ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô còn có thể tiếp tục làm việc không? Nếu không kiên trì được, thì có thể trở về nghỉ ngơi."

Gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Giang Ninh nhăn chặt, mềm mại nói: "Anh Dư. Em không đứng dậy nổi...... Anh có thể kéo em dậy không?"

Lâm Dư lại cau mày, đưa cán cuốc tới.

Giang Ninh:?? Em muốn anh dùng tay kéo em!

"Anh Dư. Có phải anh ghét bỏ em hay không......" Sắc mặt Giang Ninh ủ rũ, ủy khuất hỏi.

Lâm Dư cảm thấy đau đầu, "Vừa rồi, tôi mới rải cứt trâu. Nếu cô không ngại......"

Giang Ninh cắn môi, lập tức giữ chặt một đầu cán cuốc.

Tay Lâm Dư dùng sức, kéo cô tay lên.

"Nếu không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi đi, không cần cưỡng ép bản thân."

Giang Ninh khẽ gật đầu. Sau đó, lại mong chờ hỏi: "Anh Dư, chân em đau...... Anh có thể đưa em trở về hay không?"

Giang Ninh: Mình cũng đã yếu đuối như vậy. Anh ấy không thể tiếp tục cự tuyệt được. Như vậy rất không lễ phép nhỉ!

Trong lòng Lâm Dư khó xử. Anh lại không ngốc, Giang Ninh rõ ràng đang giả vờ.

Đúng lúc này, khóe mắt anh liếc thấy Ngưu Quốc Cường vẫn luôn yêu thầm Giang Ninh đang ở bên kia.

"Quốc Cường! Bên này có nữ đồng chí bị trẹo chân. Tôi không rời đi được. Cậu có thể hỗ trợ đưa cô ấy trở về không?"

Con người Ngưu Quốc Cường rất nhiệt tình. Vừa nghe thấy có người có chuyện, lập tức chạy ngay tới.

Nhìn thấy người bị trẹo chân chính là nữ thần của mình, lập tức tinh thần trách nhiệm dâng cao.

"Giang Ninh, em thấy thế nào rồi? Còn có thể đi không? Anh cõng em về nhé?" Ngưu Quốc Cường quan tâm hỏi.

Trên mặt Giang Ninh duy trì nụ cười, trong lòng lại vô cùng kháng cự.

Vì sao anh Dư lại muốn tên đàn ông thô lỗ này đưa cô về! Thật không hiểu phong tình!

"Giang Ninh. Trẹo chân cũng không phải chuyện nhỏ. Cô để Quốc Cường nhanh đưa cô trở về đi." Vẻ mặt Lâm Dư nghiêm túc. Sau đó, cầm cuốc của mình lên: "Quốc Cường, chuyện này làm phiền cậu rồi! Nhiệm vụ của cậu tôi sẽ làm giúp cậu, cậu nhanh đi đi."

"Được thôi!" Ngưu Quốc Cường cười ha hả, có thể ở cùng một chỗ với nữ thần, trong lòng hắn đã sớm vui như nở hoa.

"Để anh cõng em!"

Khóe miệng Giang Ninh run rẩy, "Không...... Không cần. Em vẫn có thể đi được."

"Để anh đỡ em đi! Em cẩn thận một chút!" Ngưu Quốc Cường hăng hái đi sau lưng Giang Ninh, sợ Giang Ninh ngã xuống.

Giang Ninh âm thầm nhìn lén Lâm Dư. Trong lòng chua xót khó tả.

Về đến nhà.

Giang Ninh tức giận đến mức dậm chân.

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của Lâm Dư với Thẩm Thanh có vấn đề.

Cô ta không cam lòng. Dựa vào cái gì mà Lâm Dư lại đối xử tốt với Thẩm Thanh như vậy.

......

Nguyễn Ca đi về rồi. Thẩm Thanh đóng kín cửa, nằm ở trên giường trong buồng.

Cô thở dài một hơi. Không nghĩ tới, lợn rừng còn không bắt được mà bản thân mình còn dính phải phiền toái.

Khẽ nhắm mắt, cô lại vào trong không gian.

Cô đã quen làm việc, để cô nằm một chỗ, cô cũng không nằm được.

Lần trước thăng cấp, không gian mở rộng ra xung quanh 1 mét.

Mảnh đất này mặc dù chưa được khai hoang. Nhưng Thẩm Thanh cũng không muốn lãng phí.

Cô vác cái cuốc, khập khiễng đi sang bên cạnh.

Sau đó, cuốc đất khai hoang mảnh đất này để có thể gieo trồng được.

Phần đất trong không gian còn lại không lớn, Thẩm Thanh chôn chỗ thảo dược hái về được xuống.

Nếu đổi lại là đồng ruộng ở bên ngoài, khẳng định không thể sống được.

Nhưng mà trong không gian lại không giống như vậy. Thực vật trong không gian đều phát triển rất mạnh mẽ. Chỉ cần tùy tiện ném hạt giống, cũng có thể mọc thành cây.

Sau khi làm xong. Cô lại gánh hai thùng nước nhỏ, tưới ướt hết mảnh đất mới trong không gian và những mảnh đã gieo trồng cũ.

Làm xong tất cả, cô thở hồng hộc, ngồi xuống nghỉ ngơi dưới gốc cây ăn quả.

Ngay lúc này, cô đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa. Vì vậy, vội vàng quay trở lại hiện thực.

"Ai vậy?" Thẩm Thanh khập khiễng bước ra từ trong buồng, đi ra ngoài cổng.

"Chị Thanh. Em là Giang Ninh, em đến thăm chị."

Thẩm Thanh cau mày.

Cô và Giang Ninh cũng không có giao tình gì. Sao cô ta lại nhớ đến thăm mình?

Trong lòng Thẩm Thanh cảm thấy kỳ quái. Nhưng người cũng đã tới cửa, cũng không thể không mở cửa được.

Mở cửa ra.

Gương mặt Giang Ninh tươi cười đứng ở ngoài cửa, "Chị Thanh, chân chị thế nào rồi? Có đỡ hơn chưa?"

Thẩm Thanh khập khiễng dẫn cô ta vào trong sân, "Không có gì đáng ngại, đắp thuốc, rất nhanh sẽ khỏi."

Giang Ninh liếc mắt nhìn chân Thẩm Thanh chân một cái, gật đầu.

"Chị Thanh. Một mình em ở nhà cũng rất nhàm chán. Chị không ngại em tới tìm chị tâm sự chứ?" Giang Ninh tự làm ra vẻ quen thuộc ngồi xuống.

"Nói chuyện phiếm?" Thẩm Thanh mỉm cười, tự giễu nói: "Con người của tôi không có gì thú vị. Không biết các cô gái nhỏ như các cô thích nói chuyện gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.