"Cái đồ ăn cây táo rào cây sung, nó mua căn nhà kia thì có lợi ích gì? Ta thấy nó đang cố ý chọc giận chúng ta, muốn tức chết ta." Lý Hà tức giận hai mắt đỏ bừng.
Thời điểm bà Lưu mất, nhà họ Thẩm cũng không bỏ ra một đồng nào, cho nên hiện tại đương nhiên cũng không được chia đồng nào.
Cho nên, hiện tại trong lòng bà ta cảm giác cực kỳ không cân bằng.
"Mẹ người đừng tức giận, khẳng định chị cả không cố ý đâu. Chỉ là con cũng tò mò, chị cả lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Lần trước không phải chị ấy nói cả nhà anh rể rất hà khắc với chị ấy sao?" Thẩm Dao châm ngòi thổi gió, nói ở bên cạnh.
Thẩm Thanh ly hôn. Hiện tại, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là cô ta. Trong lòng cô ta đương nhiên không chịu được.
Nếu Thẩm Thanh đã quyết tuyệt như vậy. Cô ta chỉ có thể làm quyết tuyệt hơn, chặt đứt đường về nhà của chị ta. Chờ chị ta tiêu hết tiền tiết kiệm, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh.
Lý Hà nghe xong lời này, sắc mặt càng khó coi, "Hừ, ai biết miệng nó có phải đầy lời nói dối hay không. Nói không chừng, nó đã sớm lặng lẽ giấu giếm hết tiền tài nhà họ Vương. Bằng không dựa vào chính nó, sao có thể có nhiều tiền như vậy?"
Thẩm Dao ngoan ngoãn dọn dẹp xong mâm cơm, làm ra vẻ lơ đãng nói, "Hẳn là không có khả năng đâu. Mặc dù, lần này chị cả làm không đúng, nhưng trước kia chị ấy là người hiểu chuyện nhất. Nếu trên người có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, sao có thể không đưa một ít cho cha mẹ được?"
Lý Hà như bị người dẫm phải đuôi, tức giận mắng luôn: "Ta thấy nó trước kia chính là giả vờ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Một người sao có thể thay đổi tính tình nhanh như vậy? Nó gả cho người có tiền, trong lòng đã sớm xem thường nhà mẹ đẻ nghèo khó, sao có thể lấy tiền cho chúng ta?"
Trong lòng Thẩm Dao cười thầm, ngoài miệng vẫn giả vợ nói giúp Thẩm Thanh: "Con thấy chỉ cả chỉ là nhất thời hồ đồ. Chờ chị ấy xài hết tiền, nhất định sẽ biết vẫn là cha mẹ tốt, đến lúc đó sẽ trở lại."
"Trở về? Nó có thể nghĩ đẹp như vậy sao! Có tiền không nhận người, không có tiền mới nhớ tới nhà mẹ đẻ? Ta tuyệt đối không bao giờ cho nó lai bước vào cửa nhà này! Sớm biết rằng sinh ra một đứa con gái như vậy, lúc trước ta nên dìm chết nó." Lý Hà căm giận nói.
Thẩm Dao không tiếp lời, khóe miệng gợi một nụ cười không dễ phát hiện.
Đây là chính là đường Thẩm Thanh chọn, cô ta chỉ là thêm củi quạt gió, không thể trách cô ta được.
Sang năm cô ta sẽ tốt nghiệp cấp ba. Đọc sách nhiều năm như vậy, cô ta không thể lại gả cho một người nghèo, cũng không muốn làm cu li.
Cô ta phải tính toán cho chính mình.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Thẩm Dao cũng nghỉ ra được một lối tắt.
Như Thẩm Thanh cũng chỉ là loại nữ nhân không có văn hóa, cũng có thể gả cho loại lãnh đạo như Vương Nam Hải, vì sao chính mình lại không được?
Tuy rằng diện mạo cô ta kém so với Thẩm Thanh một chút, nhưng những mặt khác đều không kém, còn có văn hóa hơn so với Thẩm Thanh, như thế nào cũng mạnh hơn so với chị ta.
Trong lòng Thẩm Dao âm thầm kế hoạch, nhất định trước khi tốt nghiệp cấp ba phải tìm được một người đàn ông có tiền để gả đi, thay đổi vận mệnh chính mình.
......
Căn nhà trước mặt tùy rằng cũ nát, nhưng hiện tại rốt cuộc thuộc về chính mình.
Thẩm Thanh nhìn căn nhà trước mắt, thưởng thức như là chiến lợi phẩm của chính mình.
Mục tiêu tiếp theo của cô, chính là tu sửa lại một lượt căn nhà, đập bỏ và xây sửa bổ sung một số chỗ, rồi lại trang trí, bổ sung thêm đồ dùng mới.
Nhưng sau khi mua căn nhà, trong tay cô không thể lấy ra một đồng tiền.
Nhìn tài khoản thể hiện 0 đồng, Thẩm Thanh thở dài một hơi.
Cũng may cô vẫn còn có không gian này.
Nếu không gian có thể lớn hơn bằng cách thăng cấp. Như vậy, giai đoạn đầu cô chỉ cần lỗ lực kiếm tiền, tới giai đoạn sau cũng là lúc không gian đủ lớn, cô có thể nằm đếm tiền rồi.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh lập tức lại tràn ngập nhiệt tình.
Rời khỏi không gian, đi ra khu đất phía sau nhà.
Hạt giống cải trắng đã gieo mấy ngày trước đã phát triển thành mầm non.
Cô phát hiện cải trắng mình gieo trong đất không giống với những người khác.
Người khác trồng cải trắng mọc lác đác lưa thưa, cao thấp không giống nhau. Bời vì hiện tại thời tiết còn nóng nên có chút khô héo.
Mà cải trắng cải trắng mọc trong vườn nhà mình rất đều nhau. Mặc dù thời tiết rất nóng, nhưng vẫn tươi tốt, xanh mướt.
Thẩm Thanh nghĩ nghĩ, suy đoán là hạt giống trong không gian chất lượng tốt hơn. Cho nên mới có tình huống như vậy.
Ngày tiếp theo.
Thẩm Thanh dậy sớm rồi tới rồi đội sản xuất. Mặc dù, hiện tại cô có phương thức kiếm tiền khác. Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, không thể khiến cho mọi người chú ý.
Cho nên biểu hiện của cô phải giống người bình thường, việc nhà nông nên làm vẫn phải làm.
Có thể là hôm qua chia tiền, thời điểm phân chia công việc ở trong đội sản xuất, vẫn có người chào hỏi với Thẩm Thanh.
Trong lòng Thẩm Thanh có chút giật mình, nhưng vẫn đáp lời.
Cô sống ở rìa thôn, muốn xã giao cũng hoàn toàn không có khả năng. Ngày sau sửa nhà còn cần người hỗ trợ, người có thể phân rõ phải trái thì cô cũng sẽ không cho sắc mặt lạnh.
Mấy ngày nay chính là thời điểm gieo trồng lúa mì vụ đông. Thẩm Thanh được phân công dọn cây ngô và cỏ dại trong đất, san phẳng đất.
Thẩm Thanh khiêng cái cuốc từ đội sản xuất ra ngoài ruộng.
Cô đã quen làm việc nhà nông, động tác trên tay cũng nhanh nhẹn.
Bắp đã thu hoạch xong, trên mặt đất còn nửa cây bắp.
Thẩm Thanh vung cái cuốc, một cuốc vào trong đất, dùng sức kéo toàn bộ rễ ngô lên. Sau đó gõ gõ để đất rơi hết ra, cây bắp khô thì ném sang một bên.
Những cây bắp khô này sau khi nhổ xong sẽ mang đi đốt hết, tro cây ngô trộn đều với cứt trâu, heo, rải vào trong đất, chất đất sẽ trở lên màu mỡ hơn.
Động tác Thẩm Thanh rất nhanh. Trong ruộng ngô mỗi người một hàng, Thẩm Thanh rất nhanh dẫn dầu, động tác còn nhanh hơn người phụ nữ mạnh nhất trong thôn vài phút.
Người bên cạnh nhìn Thẩm Thanh liều mạng như vậy, bĩu môi.
"Xem đi, rời khỏi Vương chủ nhiệm, cũng chỉ có thể giống chúng ta, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đầu óc thật là hỏng rồi."
"Lời cũng không thể nói như vậy, Thẩm Thanh là người tốt. Nếu không phải lần này cô ây bỏ tiền mua căn nhà của bà Lưu, chúng ta sao có thể được chia tiền? Tháng sau trung thu có thể qua như thế nào?"
"Căn nhà này là của bà Lưu, có quan hệ gì với Thẩm Thanh. Tôi thấy so với cảm ơn Thẩm Thanh, không bằng tết Thanh Minh sang năm đi tảo mộ cho bà Lưu."
"Căn nhà
Tuy là nhà của bà Lưu, nhưng nói về lương tâm. Nếu không phải Thẩm Thanh, cả đời cũng sẽ không có ai mua căn nhà rách nát. Lần này nhận được tiền, trung thu trẻ con nhà chúng ta còn có thể nếm được vị đường, có cái gì không tốt?"
"Thẩm Thanh tự mình coi tiền như rác, ăn xài tiêu tiền phung phí. Có quan hệ gì với chúng ta? Hơn nữa đây là chúng ta làm chuyện tốt, cho nên nên được."
"......"
Một người khác, nghe xong lời này phiết miệng, trong lòng vẫn không tán thành, nhưng cũng không nhiều lời nữa.
Khoảng cách mấy người tuy rằng khá xa, nhưng những lời này đều truyền không sót một chút nào tới tai Thẩm Thanh.
Cô phát hiện, mỗi đêm cô ngủ trong không gian, thân thể của cô tốt hơn trước kia rất nhiều.
Làm việc vất vả một giờ cũng không mệt chút nào, thị lực và thính lực cũng tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Nghe thấy người khác bàn luận về chính mình, trong lòng Thẩm Thanh cũng không có suy nghĩ gì. Dù sao, quen biết lâu mới thấy lòng người, ở chung lâu, người trong đội tự nhiên sẽ thấy cô tốt.