Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 3: Ly hôn! Là tôi muốn bỏ anh




Giọng nói Lưu Kim Mỹ chói tai, không đến hai phút, hàng xóm hai bên đều vô cùng lo lắng mà chạy tới.

Chỉ thấy Lưu Kim Mỹ ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Còn Thẩm Thanh ngồi bắt chéo chân trên ghế, lạnh nhạt nhìn.

Mọi người đều ngơ ngác.

Ngày thường Lưu Kim Mỹ khi dễ Thẩm Thanh không ít, hôm nay như thế nào lại chật vật như vậy?

Lại nhìn Thẩm Thanh, đây chính là con dâu tốt được lữ đoàn Tinh Tử công nhận, như thế nào mới được một năm đã quay lại khi dễ mẹ chồng?

"Chị Lưu, đây là làm sao? Sao chị lại ngồi xuống đất làm gì?" Hàng xóm Lý Thúy chạy tới, muốn đỡ Lưu Kim Mỹ dậy.

"Em gái, số chị khổ quá! Cưới về một đứa tham tiền, giữa trưa nay không chịu nấu cơm còn chưa tính, còn ra tay đánh con gái chị, còn muốn đánh cả chị! Cuộc sống thế này chị không chịu nổi mất." Lưu Kim Mỹ nghẹn giọng kêu than.

Mọi người vừa nghe được lời này, mở trừng hai mắt.

Thẩm Thanh đánh Vương Linh Linh? Còn dám ra tay với Lưu Kim Mỹ?

Nghe thế nào đều không có khả năng.

Thẩm Thanh gả đến Vương gia một năm, người nào cũng đều thấy Vương gia ngày càng sạch sẽ. Hơn nữa ngày thường hàng xóm chỉ nghe thấy thanh âm Lưu Kim Mỹ chửi bới, chưa thấy Thẩm Thanh đáp lại một lời.

Làm sao có thể động chân động tay?

"A Thanh, thật sự là cháu đánh sao?" Lưu thúc thật cẩn thận hỏi.

Thẩm Thanh cũng không kiêng dè chút nào, gật gật đầu, "Không sai. Hôm nay chính là cháu đánh Vương Linh Linh. Cô ta cố ý xúi giục Vương Nam Lâm đẩy cháu xuống sông, còn chế nhạo cháu. Không có dạy dỗ như vậy, cháu chỉ có thể làm tròn bổn phận chị dâu của mình."

"Còn việc đánh mẹ chồng, cháu không có động thủ. Bà ấy lớn tuổi xương cốt yếu, nếu cháu thực sự ra tay, hiện tại bà ấy không có khả năng chỉ bị nhẹ nhàng như vậy."

Lời này rất có lý.

Mọi người đều biết người Vương gia rất giỏi diễn xuất.

Nhưng cho dù là như vậy, thân là con dâu, sao có thể có suy nghĩ muốn đánh mẹ chồng?

"Thẩm Thanh, cô cũng đừng quên. Lúc trước nhà cô nghèo đến nỗi không kêu nổi một tiếng vang, nếu không phải mạng cô tốt được gả tới Vương gia, không chừng cả nhà cô hiện tại không có nổi một cái quần để mặc. Làm người không thể vong ân phụ nghĩa!" Trong lòng Lý thúy tức giận mà quở trách.

Lưu Kim Mỹ không bạn bè nào, hiếm thấy Lý thúy xem như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với bà ta, kiếp trước giúp đỡ Lưu Kim Mỹ dạy dỗ Thẩm Thanh không ít.

"Thím Lý sao lại rảnh rỗi thích quản chuyện nhà người khác như vậy? Con trai cả nhà thím năm nay sắp 30 tuổi rồi còn chưa tìm được vợ, còn rảnh rỗi ở chỗ này lo chuyện bao đồng, chi bằng thím dành thời gian quan tâm việc này đi, đừng để sau này lại bị tuyệt hậu." Thẩm Thanh nói một cách mỉa mai.

"Mày!" Thím Lý tức giận thiếu chút nữa không thở được, chỉ vào Thẩm Thanh, nói không ra lời.

"Mọi người nhìn đi! Đây mới là bộ mặt thật của tiện nhân này. Ngày thường giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, trên thực tế chính là đồ lòng lang dạ sói." Lưu Kim Mỹ nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Thẩm Thanh mắng.

Lý Thúy vội vàng phụ họa nói: "Vốn tưởng là cừu non, không nghĩ tới lại là rắn độc! Nhà ai cưới phải nữ nhân này quả thực là xui tám đời."

"Các người bớt cãi nhau đi! Chuyện này cũng không phải chỉ có một mình a Thanh sai, bằng không mọi người đều xin lỗi nhau? Đều là người một nhà hà tất phải tranh cãi nhau khó coi như vậy?" chú Lưu đứng một bên khuyên nhủ. Truyện Đông Phương

Đôi mắt Lưu Kim Mỹ trừng lớn, "Lão Lưu, chuyện nhà tôi khi nào đến lượt ông quản? Dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi cô ta? Chuyện này ông không hiểu, cũng đừng xen vào."

"Đúng vậy, lão Lưu ông sao lại như vậy? Có phải nhìn thấy cô ta ít tuổi nên không đành lòng hay không? Ông tuổi cao nên nhãn lực cũng kém rồi"

"Bà đừng có mà ngậm máu phun người! Cả đội Hoa Mai này ai không biết tính tình a Thanh tốt, các người bức một người thành thật thành như vậy, còn không cho tôi hỗ trợ nói rõ lí lẽ?" Chú Lưu thở phì phì nói.

Thẩm Thanh thấy Lưu Kim Mỹ lại muốn khóc lóc la lối, vội vàng nói: "Chú Lưu, cảm ơn chú nói chuyện thay cháu. Bất quá chú không cần vì cháu mà khắc khẩu với loại người khong nói lý lẽ này, chuyện của cháu, cháu đều hiểu rõ trong lòng."

Thẩm Thanh nhìn chú Lưu tức giận mà thở dài một hơi, tức giận mà đi.

Ngay khi ông vừa ra khỏi sân Vương gia, Vương Nam Hải đã trở lại.

"Chú Lưu, chú làm sao vậy? Sao sắc mặt xấu như vậy?"

"Hừ, chính cháu vào xem chuyện tốt mẹ cháu làm đi!"

Sắc mặt Vương Nam Hải lập tức trở nên khẩn trương.

Chờ đi vào trong sân, thì thấy trước cửa phòng hắn đầy người đứng nhìn, bên trong còn vang vọng đến âm thanh chửi bậy.

"Mày cái đồ tiện nhân này, ngày thường cho mày ăn no quá cho nên mới để mày quên ai là mẹ chồng! Nếu mày còn mạnh miệng như vậy, tao có rất nhiều biện pháp để thu thập mày."

Đầu óc Vương Nam Hải ong ong.

"Hả, Nam Hải đã về rồi? Cháu còn không nhanh đi vào nhìn mẹ cháu đi!" Có người tinh mắt nhìn thấy lập tức kêu lên.

Lưu Kim Mỹ vừa nghe thấy lời này, nước mắt lại rơi như mưa, bà ta đứng dậy bước tập tễnh đến chỗ Vương Nam Hải.

"Con ơi, con trai của ta! Cuối cùng con cũng trở lại. Nếu con còn không trở lại, hôm nay mẹ sẽ bị đứa con dâu độc ác này đánh chết mất." Lưu Kim Mỹ nhào lên trên người Vương Nam Hải, nước mắt nước mũi giàn giụa tố khổ chuyện hôm nay.

Biểu tình trên mặt Vương Nam Hải từ kinh ngạc dần chuyển sang tức giận, hầm hổ đi vào.

Thẩm Thanh bắt chéo chân, bộ dáng hoàn toàn không chút khiếp sợ.

Nhìn Vương Nam Hải trở lại, ngược lại trên mặt cô lộ ra tươi cười, trò cười này cuối cùng cũng sắp kết thúc.

"Thẩm Thanh, cô giải thích cho tôi, Chuyện mẹ tôi nói rốt cuộc như thế nào?" Vẻ mặt Vương Nam Hải căng cứng, cực lực áp chế lửa giận.

Thẩm Thanh chán ghét nhìn người đàn ông trước mắt.

Kiếp trước từ sau khi anh ta đi buôn bán, một tháng chỉ về nhà một lần, Thẩm Thanh liền sống những ngày như quả phụ.

Có một lần Vương Nam Hải bắt gặp Lưu Kim Mỹ cầm chổi đánh nàng, nhưng cũng chỉ dừng lại một chút, rồi lại quay lưng bỏ đi luôn vì không muốn vướng phải chuyện phiền toái này.

Có thể nói tất cả những bất hạnh này, đều do người đàn ông này dẫn tới.

Mỗi đêm không ngủ được vì đau đớn và nhục nhã kia, Thẩm Thanh đều căm hận hắn, đồng thời căm hận chính mình yếu đuối.

Thật lâu sau, Thẩm Thanh gằn từng chữ một nói: "Không sai. Mẹ anh nói một chút cũng không sai."

Sắc mặt Vương Nam Hải tối sầm, nhưng ngại mặt mũi vẫn kìm nén lửa giận, "Thẩm Thanh, mẹ tôi đã một bó tuổi. Tôi cưới cô về nhà là hy vọng cô hỗ trợ phụng dưỡng bà, không phải để cô quậy trong nhà đến long trời lở đất. Chuyện hôm nay, tốt nhất cô cho tôi một lời giải thích."

Giải thích?

Kiếp trước cô đã giải thích không biết bao nhiêu lần, mỗi lần Vương Nam Hải không phải là qua loa cho xong thì cũng không giải quyết được gì.

Trong lòng Thẩm Thanh bừng lên lửa giận, không muốn nhiều lời với anh ta.

"Tôi không muốn lãng phí miệng lưỡi, sở dĩ tôi còn nguyện ý ngồi ở chỗ này, chính là muốn thông báo một tiếng, tôi —— Thẩm Thanh, muốn ly hôn với anh! Từ nay về sau chúng ta ai đi đường của người đó."

Nói xong lời này, Thẩm Thanh giống như là dỡ xuống gánh nặng ngàn cân trong lòng, cả người đều sáng lên.

Bỗng nhiên Vương Nam Hải trợn to hai mắt, hít một ngụm khí lạnh, tất cả mọi người đang vây xem hai bên đều kinh ngạc mà bưng kín miệng.

"Thẩm Thanh! Nghe nói hôm nay cô đang phát sốt, tôi coi như cô đang phát sốt nên ăn nói hồ đồ. Tôi cho cô thêm một cơ hội, lặp lại lần nữa!" Thanh âm Vương Nam Hải run rẩy, sắc mặt đen sì, như mây đen dày đặc trước giông bão.

Thẩm Thanh đứng lên đá văng ghế ra, gằn từng chữ: "Mặc kệ làm tôi nói lại bao nhiêu lần, đáp án của tôi đều là ly hôn! Là tôi chướng mắt anh, là tôi hiện tại muốn bỏ anh! Anh có nghe rõ không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.