Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 42: Rời khỏi tôi, cô cũng chẳng là cái gì




Tay Nguyễn Ca lấy chiếc đũa tay hơi dừng một chút, sau đó hốc mắt bắt đầu đỏ.

Cô ấy thật cẩn thận gắp miếng thịt kho tàu kia lên, đưa vào trong miệng.

Thơm ngon, mềm mại. Nguyên lai hương vị thịt kho tàu là như thế ngày.

"Nhanh ăn đi, thức ăn nhiều như vậy. Một mình chỉ cũng không ăn hết. Phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt, đừng vì mọi người, cuối cùng lại bỏ quên chính mình."

Lời này là nói cho Nguyễn Ca nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.

Thật sự cô không thích ăn thịt sao?

Chẳng lẽ cha mẹ thật sự cho rằng cô thích ăn khoai tây sao?

Kiếp trước cô bị hại do hai chữ ' hiểu chuyện '. Một đời này, cô không làm đứa con hiểu chuyện của bọn họ, cũng hạnh phúc hơn nhiều.

Thẩm Thanh hiểu rõ.

Cho dù mình trở lại nhà mẹ đẻ, cũng vĩnh viễn không có chỗ cho mình, thịt trên mâm cơm vĩnh viễn đều thuộc về em trai.

Cho nên cô cần gì phải ủy khuất mình.

"Cảm ơn Chị a Thanh......" Nguyễn Ca hít mũi, há miệng ăn.

Sau khi ăn xong, Nguyễn Ca ở lại rửa chén, lại cùng Thẩm Thanh lấy đá sửa tạm cửa bị đá hỏng.

"Đúng rồi, em nói trong núi có lợn rừng à? Sao trước đó chúng ta đi đào dược không phát hiện ra?" Đột nhiên Thẩm Thanh nhớ tới chuyện này.

"Ngọn núi trước đó chúng ta đi không có. Hôm qua, em cũng là nghe được người trong thôn nói khi đi bàn giao nhiệm vụ. Nói là gặp được ở ngọn núi lớn phía đông thôn. Người bị thương kia cũng không phải thợ sẵn chuyên nghiệp. Cho nên mới bị con lợn rừng kia chiếm tiện nghi."

Thẩm Thanh im lặng, trong lòng tính toán chuyện kiếm tiền.

Hiện tại, sức lực cô còn lớn hơn người đàn ông trưởng thành một chút, không biết so với lợn rừng thì như thế nào?

Không.

Lợn rừng lớn nặng phải trăm cân, cô khẳng định không đánh lại.

Nhưng mà, nếu có thể bắt được một con lợn rừng bán cho nhà gỗ nhỏ, nói không chừng có thể kiếm được một khoản lớn.

Mặc dù nguy hiểm, nhưng đây chính là cơ hội kiếm tiền tốt.

"Chị a Thanh, chị suy nghĩ cái gì? Chị không phải là muốn đi bắt con lợn rừng kia chứ?" Nguyễn Ca mở to hai mắt nhìn.

"rõ ràng như vậy?" Thẩm Thanh xấu hổ cười.

"Quá rõ ràng! Biểu tình vừa rồi của chị như là muốn biến lợn rừng thành thịt heo!"

"Không được đâu, Chị a Thanh. Chị không thể làm bậy. Con lợn rừng kia hung mãnh như vậy. Nếu làm chị bị thương thì làm sao bây giờ? Chị ngàn vận lần đừng đi." Nguyễn Ca khuyên nhủ, sau đó không yên tâm lại bổ sung nói: "Nếu chị nhất định phải đi thì phải gọi em cùng đi. Mặc dù, em cũng không thể giúp gì. Nhưng vạn nhất, nếu chị gặp phải nguy hiểm, hai người cũng tốt hơn so với một người."

"Lui một bước mà nói. Nếu chị thật sự bị lợn rừng làm bị thương. Em nhất định sẽ thay chị chạy đi tìm bác sĩ."

Nhìn bộ dáng Nguyễn Ca nghiêm trang, Thẩm Thanh nhịn không được cười ra tiếng.

"Chị chỉ nói giỡn thôi. Em còn cho là thật. Yên tâm đi, chị sẽ không làm bậy."

Lúc này, Nguyễn Ca mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại nói về chuyện bát quái khác cho Thẩm Thanh.

"Chị a Thanh. Gần đây, em nghe nói chuyện này......"

"Hửm?"

"Ừm...... Em nói chị đừng tức giận."

"Ừm."

"Người chồng trước kia của chị, Vương chủ...... Vương Nam Hải. Chị mới ly hôn với anh ta mới mấy ngày. Em nghe người ta nói, mẹ anh ta nói xấu chị khắp nơi, còn nói Vương Nam Hải đã coi trọng cô gái nhà khác, muốn tìm cô dâu còn tốt hơn. Người nhà họ thật sự ghê tởm. Hiện tại, mọi người đều đoán cô gái anh ta coi trọng là con gái nhà ai." Vẻ mặt Nguyễn Ca bát quái nói.

"Chị, nếu chị không muốn nghe chuyện của anh ta. Em sẽ không bao giờ nói nữa. Em cũng chỉ là bát quái một chút."

"Không sa. Chị cũng coi như là nghe nhạc thôi."

Thấy Thẩm Thanh không tức giận. Nguyễn Ca mới tiếp tục nói: "Có người nói người Vương Nam Hải coi trọng khẳng định là cô gái trong thành. Cũng có người nói, anh ta coi trọng chính là Lưu Mẫn ở đại đội Tây Bá. Dù sao, hiện tại mọi người đều đoán mò."

Thẩm Thanh sửa cửa xong đứng lên. Thử đóng mở cửa đều không sao, vỗ vỗ tay.

"Ai biết được, chờ đến khi người mới vào cửa, không phải đều rõ ràng sao?"

Nguyễn Ca gật đầu, cũng đúng.

Nhưng là, cũng không biết cô gái nhà ai xui xẻo, gả cho người một nhà đáng ghét kia.

......

Sửa cửa xong, Nguyễn Ca trở về nhà.

Thẩm Thanh đi ra phần đất phía sau nhà.

Cải trắng lại cao hơn một ít so với mấy hôm trước.

Thẩm Thanh ngồi xổm đồng ruộng, cẩn thận nhổ cỏ.

Nhìn một mảnh xanh mướt như vậy, nội tâm Thẩm Thanh yên bình.

"Nghe nói hôm nay, cô cô gặp phiền toái. Bây giờ còn có tâm tình nhổ cỏ ở đây?"

Thẩm Thanh ngồi dậy lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Nam Hải ở phía sau.

Giống như âm hồn, ám mãi không tan.

"Anh ở nhà tôi làm cái gì?" Thẩm Thanh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.

"Đừng tự mình đa tình, ai tới nhà cô? Tôi chỉ đi ngang qua. Cho nên tiện thể vào xem cô, sau khi ly hôn với tôi sống thế nào, chậc chậc! Cũng chẳng ra gì."

Thẩm Thanh nhớ tới vừa rồi Nguyễn Ca đi không đóng cửa.

Xem ra về sau phải nuôi một con chó để canh cửa, để hung hăng cắn loại người không nên vào này.

"Đi ra ngoài, tôi không chào đón anh."

"Cô cho rằng tôi hiếm lạ cô sao? Thành thật nói cho cô. Rất nhanh, tôi sẽ có vợ mới. Khi đó, cô có hối hận cũng không kịp." Vương Nam Hải đắc ý nói.

"Con mắt nào của anh thấy tôi hối hận?"

"Rời khỏi tôi, chỉ có thể ăn cải trắng sao? Chậc chậc."

"Tôi ăn cái gì cũng không liên quan tới anh. Cút đi."

"Nghe nói, cô mua căn nhà này tốn 50 đồng tiền?" Vương Nam Hải cười một tiếng, khinh miệt nói: "Lấy từ nhà họ Vương chúng tôi đúng không? Rốt cuộc, trước kia lấy không ít sinh hoạt phí trong nhà."

Thẩm Thanh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông đến đỉnh đầu. Cô đứng bật dậy, chỉ vào mũi Vương Nam Hải, mắng: "Đánh rắm! Anh trở về hỏi mẹ anh một chút, tôi lấy một đồng nào của nhà họ Vương? Mẹ anh nắm chặt toàn bộ tiền trong tay, sao có thể cho tôi một đồng nào?"

Vương Nam Hải cười lạnh.

Giả vờ.

Nếu không phải nhà họ Vương, sao cô ta có thể có tiền.

Kích động như vậy, khẳng định là thẹn quá hóa giận.

"Cút đi. Một người cậy mạnh xông vào buổi sáng đã bị bắt vào đồn công an. Nếu anh không muốn rơi vào kết cục như vậy, tốt nhất lập tức cút đi." Thẩm Thanh tức giận, quát.

Vương Nam Hải hừ lạnh, phẩy tay bỏ đi.

Tuy rằng không biết người phụ này phát điên cái gì. Nhưng anh ta không thể lưu lại vết nhơ.

Bằng không khó có thể giữ được chức vị này.

Rời khỏi nhà Thẩm Thanh, Vương Nam Hải đi theo con đường này tới đại đội Tây Bá.

Vừa rồi, anh ta không nói sai. Hôm nay, anh ta vốn chính là muốn đi đại đội Tây Bá tìm Lưu Mẫn, đi vào nhà Thẩm Thanh chỉ là tiện đường.

Anh ta ở nhà suy nghĩ mấy ngày, vẫn quyết định đi tìm Lưu Mẫn nói chuyện.

Nếu hiện tại, cô ấy còn vi mình chưa gả, vậy trong lòng khẳng định không quên được mình.

Lưu Mẫn có văn hóa, lớn lên cũng không kém Thẩm Thanh nhiều. Hơn nữa, tuy rằng mình kết hôn một năm, trong lòng cũng thường xuyên nhớ tới cô ấy.

Vương Nam Hải tin tưởng, mình và Lưu Mẫn là lưỡng tình tương duyệt, đã không có chướng ngại vật là Thẩm Thanh, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.

Không nghĩ tới chính mình sẽ lại bị vả mặt lần nữa.

Đi vào gần nhà Lưu Mẫn, Vương Nam Hải lại có chút khẩn trương. Anh ta sửa sang lại quần áo, kiểu tóc của mình một lần, trong lòng cũng luyện tập lời hôm nay muốn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.