Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 62: Niềm vui sinh con gái (hạ)




Trừ việc luôn đi tản bộ bên ngoài mỗi buổi sáng, Niệm Từ còn đều đặn một ngày hai lần tập luyện nội công. Thành công từ Tiểu Mã Câu khiến cho lòng tin của nàng tăng lên nhiều, nàng lại hy vọng sinh ra được một cao thủ võ lâm nữa.

Cuộc sống vẫn giống như lúc trước vậy, sau giờ ngọ hai vợ chồng họ đều ở trong thư phòng.

“Sư phụ, chàng xem, cái này là dấu hiệu năm đó ta cùng đại ca làm trộm đạo lưu lại. Đây là Tulip đen, là một loại hoa. Còn đây là hình ảnh mà ta vẽ riêng cho đại ca. Có phải rất hay không?”- theo tiếng gọi của niệm Từ, Hoàng Dược Sư bỏ sách trong tay xuống, tiến lên quan sát bức vẽ của thê tử.

“Cái hình này rất giống bộ dáng thường ngày của Lão Ngoan Đồng. Nhưng còn tulip đen… ta chưa bao giờ nghe qua, nên không thể nào bình luận được” -hắn xem qua rồi nói.

“Nghe nói đây là loài hoa đặc sắc của một quốc gia bên ngoài. Màu đen là quý giá nhất, còn có màu trắng, màu hồng, màu vàng…. rất nhiều màu sắc, đến mùa xuân thì nở rộ ở khắp nơi, vô cùng xinh đẹp. Ta thật sự muốn đi xem một lần”- Đang nói chuyện, Niệm Từ lại nhắm mắt lại hồi tưởng về cảnh đẹp đó.

“Đây cũng là quang cảnh nàng nhìn thấy ở trong mộng? Thực tế có không?”- Hoàng Dược Sư khẽ vuốt nhẹ mũi nàng một cái, nói. Hiện tại hắn đối với cảnh trong mộng của thê tử không hề có nghi ngờ gì cả, mọi điều lạ lùng nàng nói hắn đều nghĩ là từ giấc mộng của nàng.

“Không biết, chắc là có đi?”- Niệm Từ không dám khẳng định nói. Nàng chỉ biết là hoa tulip tới từ Hà Lan, còn cụ thể khi nào có thì nàng không biết.

“Một ngày nào đó, chàng theo ta đi ra biển tìm được không?”- nàng ngước mặt hỏi.

“Được, chỉ cần nàng muốn, chúng ta sẽ đi tìm”

“Phu quân, chàng đối với ta thật tốt. Nói cho chàng biết, quốc gia này rất thần kỳ. Nơi đó có máy xay gió, người thì mang hài gỗ…”- bất tri bất giác, cả buổi chiều hôm đó nàng luôn miệng kể cho hắn nghe về tất cả các quốc gia kỳ lạ trên thế giới này, còn Hoàng Dược Sư chỉ thỉnh thoảng hỏi lại nàng.

Thiệt thòi duy nhất của con trai nàng chính là, trong năm tháng đầu tiên nàng không hề chú ý gì tới dinh dưỡng, lại luôn vận động mạnh. Lần này phụ thân của hài tử ở bên cạnh, luôn đưa ra thực đơn thức ăn dinh dưỡng cho nàng, các loại rau dưa, trái cây, trứng thịt liên tục được đưa lên đảo. Anh em họ Dương và Lý Mạc Sầu nghe được tin tức thì vội vã chạy tới thăm, nhưng đều bị Hoàng Dược Sư nghiêm khắc cự tuyệt, đuổi không cho họ vào.

Hoàng Dược Sư vẫn rất lưu luyến việc năm đó hai người cùng xuống bếp nghiên cứu thức ăn, nhưng lúc trước bọn trẻ lên đảo quấn lấy nàng quá nhiều, thời gian có thể vào phòng bếp không nhiều, nên hắn không thể thực hiện được mộng cũ. Bây giờ có thời gian, hắn đã đặc biệt xây dựng một phòng bếp nhỏ ở gần phòng ngủ của họ. Hắn hăng hái lôi kéo thê tử vào phòng bếp thi thố tài năng, nhìn thấy nàng khen ngợi không dứt miệng, cảm giác thỏa mãn này khiến cho hắn thỏa mãn còn hơn là thắng lợi ở Hoa Sơn luận kiếm.

Lúc này Niệm Từ giống như một bông hoa mềm mại yêu kiều được nâng niu ở trong tay trượng phu, tỉ mỉ che chở, nên số lần làm nũng của nàng càng lúc càng nhiều, nhất là thời điểm uống thuốc bổ. Đầu tiên là vì nàng muốn đùa bỡn hắn, để cho hắn phải ôn nhu dụ dỗ nàng sau đó nàng mới hài lòng uống thuốc.

“Sư phụ, hiện tại tính tình của ta không tốt, rất dễ dàng tức giận, chàng có chán ghét ta không?”- lại một lần uống thuốc nữa, khi Hoàng Dược Sư lau miệng cho nàng thì nàng lo lắng hỏi.

“Làm sao có thể? Nàng đang trong thai kỳ, rất khổ cực dưỡng nuôi con chúng ta, ta cảm tạ nàng còn không kịp, làm sao có thể chán ghét nàng?”- học y nhiều năm, Hoàng Dược Sư rất hiểu nguyên nhân sự khó chịu của nàng, nên hắn không hề so đo với nàng, thậm chí hắn còn rất tận hưởng loại tình thú này giữa hai vợ chồng.

“Nhưng rất nhanh ta sẽ trở nên sưng phù, thậm chí sẽ xấu đi rất nhiều, chàng xem, trên mặt ta đã xuất hiện vết thâm rồi”- nàng chỉ vào vết thâm ở trên mặt, phụng phịu nói.

“Sớm biết như vậy, không bằng ta làm giống như lúc sinh Tiểu Mã câu vậy, rời xa chàng đi. Chờ sau khi sinh xong mới quay trở lại, thì chàng sẽ không nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của ta”

“Nàng nói gì vậy? Ta vẫn luôn tiếc nuối không được ở bên cạnh nàng khi Tiểu Mã Câu ra đời. Bất kể hình dáng nàng ra sao, đối với ta nàng vẫn luôn đẹp nhất. Hơn nữa, vết nám trên mặt nàng cũng không rõ ràng, ta sẽ dùng trân châu trộn với Thiên sơn Tuyết Liên chế thành thuốc cho nàng, nàng thấy có được không?”- Hắn nâng mặt của Niệm Từ lên, cẩn thận chu đáo nói.

“Được, nhưng có thể điều chế thành cao không? Ta muốn bôi trực tiếp lên mặt để thấy công hiệu hơn.”

“Được thôi, ta sẽ thử điều chế cho nàng.”

“Phu quân, chàng phải hứa với ta một chuyện.”- Niệm Từ đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, hắn vòng tay ôm ngang hông của nàng, nàng đứng ở trong lòng của yên lặng không nói.

“Chuyện gì?”- hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng và hỏi.

“Trừ những hài tử ở trên đảo lúc này, ta không muốn chàng thu nhận thêm đồ đệ nữa, nhất là đồ đệ nữ. Ta muốn ta là người cuối cùng!”- nàng kiên quyết nói.

"Tại sao?"- Hoàng Lão Tà buồn cười hỏi.

“Ta ghen tỵ. Sanh hài tử xong khẳng định ta sẽ biến thành xấu xí, trên đảo mà có thêm mấy tiểu cô nương xinh đẹp sáng ngời ở trước mặt chàng, mềm mại kêu “Sư phụ! Sư phụ!” Ta có thể không ăn dấm sao?”- Vừa nói, nàng vừa học khẩu khí chanh chua nói.

“Ha ha ha…” Hoàng Dược Sư bật cười to, ngực phập phồng dữ dội.

“Nàng nha, cứ luôn thích suy nghĩ lung tung như vậy thôi. Lúc trước, trên đảo chỉ có một mình nàng ta đã không đáp ứng xuể chứ đừng nói có thêm mấy người nữa, nàng cho rằng ta có nhiều tinh lực như vậy sao?”- hắn tiếp tục cười nói.

“Ta bất kể, chàng nhất định phải đáp ứng ta”- cái suy nghĩ này là suy nghĩ đột phát của nàng. Nàng mơ hồ nhớ được, trong Thần Điêu, Hoàng Dược Sư có thu thêm một nữ đệ tử. Tuy nói là nàng ta vừa thấy Dương Quá đã yêu, nhưng Trình Anh và Quách Tương cũng giống nhau chưa bao giờ lấy chồng. Dương Quá cùng với Hoàng Dược Sư có rất nhiều điểm giống nhau, ai có thể đảm bảo tình cảm của cô gái này không chuyển sang Hoàng Dược Sư của nàng chứ.

“Ta đáp ứng nàng, trừ bỏ con của chúng ta và các môn nhân hiện nay, ta không bao giờ thu nhận thêm bất kỳ đồ đệ nào nữa. Đừng nói là nữ đệ tử, cả nam đệ tử cũng không thu nhận. Vậy nàng hài lòng chưa?”- Niệm Từ mỉm cười gật đầu một cái, lại giấu mặt vào trong ngực của trượng phu.

Sau bữa cơm chiều, khi Niệm Từ đi tắm rửa, Hoàng Dược Sư sẽ dành thời gian để xử lý mọi chuyện ở trên đảo và những thư xin chỉ thị ở bên ngoài. Các nơi đang phát cháo từ thiện được tiến hành rất thuận lợi, Mạc Sầu mang thân phận môn nhân đại diện cho đảo Đào Hoa và là đệ tử của phái Cổ Mộ xuất hiện, tự mình chăm sóc, múc cháo cho dân chúng. Mặc dù nàng vẫn mang dáng vẻ trong trẻo kiêu ngạo, nhưng cử chỉ lại rất ôn nhu, không lúc nào tỏ ra khó chịu với người những người bệnh tật hôi thối.

Việc trả thù Lục Triển Nguyên cũng đã sớm được triển khai, từ các chi nhánh cửa hàng của Niệm Từ bắt đầu lan ra tin đồn. Bắt đầu chỉ là tin tức Lục Triển Nguyên dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ, lại không giữ lời bội bạc lời hứa, nhưng lời đồn trong dân chúng thật là đáng sợ, rất nhanh liền xuất hiện những dị bản khác của tin đồn ban đầu. Từ việc hắn 7, 8 tuổi rồi vẫn còn đái dầm, đùa giỡn với nha hoàn đến Lục gia trang dựa vào thế lực của mình hại người vô số… cuối cùng hư hư thật thật không còn ai có thể phân biệt được rõ ràng nữa. Lúc này trên giang hồ gọi Phiên kiếm Phi Hồng Lục Triển Nguyên là chuột chạy qua đường, mặt mũi mấy đời cũng bị mất hết.

“Niệm Từ, nàng ở đây làm gì?”- Sau khi hết bận rộn ở thư phòng trở về nhà, Hoàng Dược Sư liền nhìn thấy thê tử ngồi ở trước giường, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, bận rộn xoay xở gì đó.

“Lần trước mang thai, tất cả quần áo đều do Lý Thẩm chuẩn bị. Lần này thời gian còn sớm, mặc dù nữ công của ta không tốt, nhưng ta vẫn muốn may một ít quần áo cho đứa nhỏ”- nàng trả lời, vẫn không ngẩng đầu lên.

Tiện tay cầm lấy khăn ở đầu giường, Hoàng Dược Sư ôn nhu lau tóc cho nàng. Hắn bật cười nhìn nàng lật qua lật lại hai miếng vải màu lam và màu hồng.

“Sư phụ, chàng nói ta nên chuẩn bị đồ con trai trước hay con gái trước? Còn chưa biết giới tính, nên ta muốn chuẩn bị cả hai”- nàng nghiêng đầu qua nghiêm túc hỏi hắn.

Hoàng Dược Sư không trả lời, để khăn lông xuống, giơ tay bắt cổ tay nàng, lẳng lặng chờ đợi.

“Còn hơi sớm một chút, nhưng ta có thể khẳng định được tới bảy phần giới tính của hài tử. nàng có muốn biết không?”- Hắn hỏi.

Xem xem số vải trong tay, cau mày suy nghĩ một chút, Niệm Từ làm như đưa đám nói: “Ta thích loại cảm giác vui mừng đến cuối cùng mới biết kết quả, tựa như lúc sinh ra Tiểu Mã Câu vậy. Nhưng mà lúc thai máy thì rất phiền toái, ta không biết là nam hay nữ, nên khi nói chuyện với hài tử không biết phải xưng hô thế nào. Còn nữa, lần trước ta đã chuẩn bị một đống quần áo con gái, cuối cùng phải đưa cho hàng xóm dùng hết. chàng nói ta có nên biết hay không?”

“Hiện tại ta đã biết giới tính, loại vui mừng đó ta không có. Nàng biết sớm thì có thể chuẩn bị tốt hơn”- hắn kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Ừm, chàng nói ta mới đế ý tới. Vậy bây giờ chàng nói cho ta biết con của chúng ta là trai hay gái?”

“Chúc mừng nàng sắp có được một nữ nhi xinh đẹp thông minh”

“Con gái nha? Quá tốt rồi! một trai một gái thật là vừa vặn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.