Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 61: Niềm vui sinh con gái (thượng)




Edit: Vân Nhi

Vượt qua được mọi khó khăn, tình mẫu tử của Mai Siêu Phong bộc phát với sáu hài tử lần lượt lên đảo. Cảm giác xa lạ rất nhanh biến mất, chúng nhanh chóng gia nhập vào trong đại gia đình.

"Quá mức ồn ào! Niệm Từ, nàng đi nói với Siêu Phong, sau này nếu thu dưỡng hài tử thì đem cho các cửa hàng chăm sóc đi, không được mang lên đảo nữa!”- nghe tiếng gào thét chói tay bên ngoài, Hoàng Dược Sư không thể nhịn được nữa lên tiếng nói.

“Vâng, quá nhiều thì Mai sư muội cũng không thể chăm sóc hết được, để cho cửa hàng chăm sóc cũng tốt!”- Niệm Từ nhẹ nhàng đáp lại.

“Ngày mai để cho Siêu Phong và Mạc Sầu dẫn bọn hài tử này tới chỗ bờ biển luyện công đi. Hai tuổi là đã lớn rồi, nên đặt nền móng sớm một chút!”- hắn lại nói tiếp.

“Bọn nhỏ mới vừa lên đảo, Mai sư muội muốn cho bọn chúng thích ứng vài ngày đã!”- Niệm Từ đáp.

“Không cần kéo dài nữa. nếu cứ kéo dài như vậy, việc dạy dỗ hài tử sau này sẽ rất khó khăn. Bọn chúng cứ đi theo đại ca nàng như thế, sau này sẽ bị đúc theo một khuôn mẫu y như hắn mà thôi, mà Siêu Phong ngoài thì cứng nhưng trong lại mềm, không thể quản giáo nghiêm khắc bọn chúng được.”

“Vâng, để ta đi nói với sư muội. Nhưng mấy ngày này Mạc Sầu không có ở trên đảo, làm sao bây giờ?”- nàng lại nói.

“Mặc dù Mạc Sầu đã không còn hận thù đối với Lục Triển Nguyên nữa, nhưng Dương Dịch đau lòng ái thê năm xưa phải chịu đau khổ, nên đã mượn cơ hội cửa hàng chúng ta phát cháo miễn phí, muốn đưa Mạc Sầu ra ngoài, bôi xấu danh tiếng của Lục Triển Nguyên!”

“Không phải là nàng không quản lý chuyện cửa hàng nữa sao? Chuyện phát cháo miễn phí thì ta biết, nhưng chuyện của Mạc Sầu là như thế nào? tại sao không ai nói cho ta biết?”- Hoàng Dược Sư kinh ngạc nói.

“Ta biết chàng không thích phiền toái, nếu chàng biết chuyện, chắc chắn sẽ chủ trương giết Lục Triển Nguyên đi cho xong chuyện, nhưng như vậy lại là tiện nghi cho hắn. Dương Dịch và Mạc Sầu không muốn làm phiền chàng, chỉ lén thong báo cho ta, dù sao đây cũng là chủ ý ta đưa ra cho họ. Nếu không phải hôm nay chàng hỏi đến thì ta cũng sẽ không nói cho chàng nghe!”

“Được rồi, mọi người thấy được thì cứ làm đi, nhưng có điều là thời gian không đợi được, phải đi tới cửa hàng rút ra một người có võ công tốt một chút và phải có tính nhẫn nại lên đảo để dạy bọn nhỏ công phu nhập môn. Mắt của Siêu Phong không nhìn được, đại ca của nàng thì chỉ thêm phiền, đều không phải là người thích hợp dạy công phu nhập môn cho bọn chúng.”

“Còn ta mà. Ta không được sao?”- Niệm Từ nhìn hắn, chỉ vào lỗ mũi của mình mà hỏi.

“Võ công của nàng là cưỡi ngựa xem hoa, không có giá trị để nhắc tới, dùng để dỗ Lão Ngoan Đồng cao hứng thì được. Năm đó, do thời gian không dài, không có dạy dỗ nàng từng bước căn bản, võ công của nàng là đi theo đường tắt. Có ta và Lão Ngoan Đồng che chở nên tới bây giờ nàng chưa từng chân chính giao đấu với người khác. Chẳng qua là khinh công của nàng tốt hơn người thường một chút, nếu quả thực gặp nguy hiểm chạy thoát thân thì được, nhưng nếu như cùng người khác so chiêu thì không tới mười chiêu nàng sẽ bị bại trận ngay”- Hoàng Dược Sư vẫn nhìn vào cuốn sách trên tay, không hề nhìn khuôn mặt phụng phịu xuống của nàng.

“Vậy sao? Ta thật vô dụng mà! Vậy mà ta còn tưởng rằng võ công của mình rất lợi hại nha!”- nàng ngồi xuống, khuôn mặt như đưa đám nói.

“Sao lại nói vậy? Cầm, kì, thư, họa, võ công, trận pháp, kinh doanh, dạy người nàng đều có đặc sắc riêng của mình, ngay cả ta cũng không thể không bội phục nàng. Tại sao lại nói mình vô dụng chứ?”- rốt cục hắn cũng để sách của mình xuống, nghiêm túc an ủi thê tử.

“Vả lại kiến thức cơ bản đầu tiên rất là quan trọng, ta dự định sẽ rèn luyện đám hài tử này cho thật tốt. Một hai năm sau ta sẽ tự mình dạy dỗ bọn chúng. Lần Hoa Sơn Luận Kiếm sau sẽ biến thành thiên hạ của Đảo Đào Hoa rồi!”- hắn cuồng phóng nói.

“Được được, cố gắng lên, ta sẽ ủng hộ chàng!”- Niệm Từ chuyển buồn thành vui, bật cười nói.

Vài ngày nữa là được hai tuổi, Mỹ Mi, đã nói chuyện rất lưu loát, được đưa về Tương Dương thăm cha mẹ mình. Hoàng Dược Sư đặc biệt nhắc nhở, gần đây không có chiến sự đặc biệt gì, lần này sẽ để cho Mỹ Mi ở lại lâu thêm một chút, cả Tiểu Mã Câu cũng đi theo luôn. Lần này hộ tống là Mai Siêu Phong và Lão Ngoan Đồng, cùng với một đoàn tùy tùng hộ vệ theo sau.

Nhìn thuyền lớn đang dần đi xa, nghĩ tới con trai từ xưa tới giờ chưa bao giờ rời khỏi bên cạnh mình, lần này lại đi Tương Dương tới cả tháng, trong lòng Niệm Từ vạn phần không muốn, nàng không khỏi buồn bã nhìn Hoàng Dược Sư một cái.

“Thuyền đã đi xa rồi, chúng ta trở về thôi!”- không nhìn ánh mắt của thê tử, hắn nhẹ nhàng nói.

“Tại sao lại cho bọn chúng đi lâu như vậy, cái này không phải là mang thêm phiền phức cho Dung nhi sao?”- vừa quay về, Niệm Từ vừa càu nhàu.

“Mi nhi cũng đã có thể chạy có thể nói rồi, tự nhiên sẽ muốn có thêm chút thời gian thân cận với cha mẹ nó, đi thăm cha mẹ còn lo thời gian quá dài sao?”- Hoàng Dược Sư giải thích.

“Ta không yên lòng nha. Vốn muốn đi theo chăm sóc bọn chúng, mà chàng lại không cho ta đi”- nàng lại tiếp tục nói.

“Kể từ khi trở về đảo, nàng liền đem tất cả tinh lực dồn vào trên người mấy đứa nhỏ, sau khi Siêu Phong mang thêm mấy đứa trẻ về thì tình hình lại càng thêm nghiêm trọng, vợ chồng chúng ta chỉ có thể nói chuyện được vài câu trước khi đi ngủ mà thôi!”- Hoàng Dược sư chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi.

“Thật xin lỗi, ta không quan tâm tới cảm thụ của chàng. Ta chỉ nghĩ cố gắng chăm sóc Mĩ Mi cho thật tốt, giảm bớt gánh nặng cho sư muội mà thôi!”- nghe được lời oán trách của trượng phu, Niệm Từ không khỏi áy náy, nàng lại có thể không chú ý tới người quan trọng nhất của mình đến vậy.

Cúi đầu nhìn thê tử còn đang ân hận, khuôn mặt Hoàng Dược Sư xẹt qua vẻ tươi cười, không nói thêm gì nữa. Trở về gần đến phòng của hai người, hắn lúc này mới nói tiếp lời nói lúc nãy:

“Bỏ rơi ta cũng không sao, dù sao tất cả việc nàng làm đều là vì ta, đều vì yêu thích của ta mà lao tâm. Nhưng ta buồn là ngay cả thân thể mình, nàng cũng đều không có chú ý”

"Thân thể của ta? Không có nha, ta nhất định là rất khỏe mạnh, thân thể không có bất kỳ khó chịu nào nha."- Niệm Từ không hiểu trả lời.

“Thật uổng công nàng từng học qua y thuật, cũng đã sinh con rồi mà lại không phát hiện ra mình đã lại mang thai!”- Hoàng Dược Sư nói rõ ra.

“Thật không? Ta mang thai rồi?”- Niệm Từ vọt đứng lên, không dám tin hỏi tới.

“Làm sao nàng lại cử động mạnh như vậy, chậm rãi ngồi xuống đi!”- thấy hành động bất thình lình của nàng, Hoàng Dược Sư vội vàng tiến lên, đỡ nàng cẩn thận ngồi xuống rồi mới nói tiếp:

“Y thuật của ta mà nàng còn nghi ngờ sao? Nàng đã có thai hai tháng rồi!”

“Nhưng ta cũng không có cảm giác gì mà, làm sao chàng biết ta mang thai?”

“Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, ta tin chắc nàng nhất định sẽ còn mang thai. Thường sau khi nàng ngủ say ta đều chẩn mạch cho nàng, lưu ý tình trạng thân thể của nàng. Mấy ngày trước, cuối cùng ta cũng chẩn ra được thai mạch hơi nhẹ. Ba tháng đầu tiên khi mang thai rất bất ổn, vô cùng dễ dàng sảy thai, mà bên cạnh nàng có quá nhiều hài tử, va chạm là không thể nào tránh được, cho nên ta mới cho bọn chúng tới hết chỗ của Dung nhi, chờ qua ba tháng, thai nhi đã ổn định rồi thì không cần phải quá cẩn thận như vậy nữa”- hắn bình thản vuốt ve bụng nàng mà nói.

“Ta lại mang thai rồi, thật là kỳ diệu!”- Niệm Từ vẫn còn đang đắm chìm trong vui vẻ nói.

“Bỏ lỡ việc Tiểu Mã Câu ra đời, để cho nàng một mình chịu không ít khổ cực, ta vẫn luôn luôn thấy nuối tiếc. Lần này mỗi việc ta sẽ đều tham dự, tự tay mình đón chào hài tử của chúng ta!”

“Không có đâu, ta cùng Tiểu Mã Câu chưa hề chịu khổ gì cả. Hồi mang thai Tiểu Mã Câu ta không hề để ý thấy, khi mang thai được 5 tháng, bụng nổi lên rồi ta mới biết được đó”- Niệm Từ nhẹ nhàng nói.

“Làm mẫu thân như vậy thật là quá xấu hổ, nàng lại còn dám nói sao?”- không khí ấm áp vừa rồi đã bị những lời của Niệm Từ phá vỡ.

“Không thể trách ta nha, khi đó ta cả ngày vội vàng trộm đồ, không có lòng dạ nào rỗi rãnh suy nghĩ những thứ khác. Hơn nữa, chàng cũng chưa từng dạy ta xem hỉ mạch cơ mà”- Niệm Từ không phục nói.

“Đại nhân không trách tiểu nhân, ta không so đo với nàng. Lần này nàng nhất định phải điều dưỡng cho thật là tốt”

“Vâng, tất cả nghe theo lời chàng đi”- Tựa người vào trượng phu, nàng hạnh phúc nói.

Đám người quấy rối đã rời khỏi đảo, vợ chồng Hoàng đảo chủ bắt đầu sống thế giới dành cho hai người. Mặc dù trên đảo còn có hài tử mới nhận nuôi của Mai Siêu Phong, chỉ có điều, Hoàng đảo chủ lên tiếng, toàn bộ bọn chúng bị ném cho người làm chăm sóc, không để cho Niệm Từ bị chút phân tâm nào.

Sáng sớm hôm sau, hai người nhàn nhã dùng bữa sáng, rồi sau đó tiến hành rèn luyện sáng sớm, tựa như ngày xưa vậy, có điều, vì suy nghĩ cho thai nhi nên đem việc luyện công biến thành việc đi dạo sang, hoặc là trên bờ biển, hoặc ở trong rừng, hoặc là khu ruộng mới khai khẩn ở trên đảo. Đi mệt thì ngồi nghỉ lại, Niệm Từ sẽ tựa vào vai phu quân mà nghe tiếng tiêu du dương, nếu hăng hái sẽ hát một khúc, Hoàng Dược Sư nghe được nhiều ca khúc mới thì luôn cười nhẹ.

“Niệm Từ, ca khúc này lại là do nàng học được sao?”- một khúc “Nữ Nhi Tình” khiến cho Hoàng Dược Sư tò mò hỏi.

“Đúng vậy, đây chính là từ trong Tây Du Kí mà ta luôn kể cho bọn nhỏ nghe, chuyện ở Nữ Nhi Quốc biên soạn ra nha!”- nàng theo vừa vuốt vuốt nhẫn cưới của trượng phu theo thói quen vừa nói. Vì dự phòng việc mang thai sẽ bị sưng phù, Niệm Từ đã sớm mang tất cả đồ trang sức của mình tháo xuống, bao gồm cả nhẫn cưới nha.

“Nhiều năm trước ta cũng từng lưu lạc giang hồ, rồi sau đó đọc được nhiều sách vở, nghe được được nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng tại sao ta chưa từng nghe thấy những chuyện xưa mà nàng đã kể? nhất là chuyện như lời nàng nói Đường Huyền Trang tới Tây Trúc học hỏi phật pháp ở trong Tây Du Ký nhất định là ta chưa nghe thấy ở đâu nha!”- Hắn lại hỏi.

Nàng đặt tay mình ở trên tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau, nắm thật chặt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn trượng phu của mình, nhẹ nhàng nói:

“Nếu như ta nói mình từng trải qua rất nhiều chuyện thần kỳ, đã học được không ít kiến thức không thể tưởng tượng nổi thì chàng có tin không?”

“Kinh nghiệm như thế nào? Khi nào? Nơi nào? Cùng nghĩa phụ của nàng trải qua sao?”- Hoàng Dược Sư lập tức hiếu kỳ hỏi.

“Không phải vậy, chính xác mà nói thì là ở trong mộng. Khi còn bé, ta ở trong mộng đi tới địa phương của ngàn năm sau, gặp qua không ít người, cũng học được không ít kiến thức, ví như những chuyện xưa ta kể, ca khúc, còn có một ít quan điểm của ta cũng là do nơi này tạo ra. Có lúc ta cũng phân không rõ rốt cục nơi nào là thực tế, nơi nào là mộng ảo. Thậm chí ta hoài nghi mình có phải là thần tiên hay là yêu tinh không, nếu không làm sao ta có thể có nhiều giấc mộng bất thường như vậy đây? Cho đến khi ta dần lớn lên thì những cảnh mộng đó mới từ từ biến mất”

Về sự tồn tại của linh hồn, ngay cả trong xả hội hiện đại, các nhà khoa học vẫn còn chưa thể lý giải được, chớ nói gì đến thời cổ đại con người còn ngu muội này, nói ra khẳng định sẽ bị gọi là yêu nghiệt. Ngay cả Hoàng Dược Sư mà nàng yêu, nàng cũng không dám đảm bảo hắn có bị nàng hù dọa hay không? Hơn nữa trên thực tế, nàng thật sự có cảm giác mình đang trong cơn mơ, rốt cục cuộc sống của Lưu Lợi Lợi trước kia là giấc mộng hay là nàng đã từng trải qua, tại sao nàng lại xuất hiện trong thế giới của Thần điêu nàng cũng không biết, nàng cứ ngỡ mọi thứ là một loại cảnh mộng của mình.

“Bất kể kiến thức của nàng là ảo hay thật, chỉ cần nàng vẫn luôn ở bên ta, thì ngay cả ông trời cũng không cần sợ, ta sẽ bảo vệ nàng. Hơn nữa, có lẽ nàng thực sự là yêu tinh, nếu không tại sao ta lại mê muội nàng tới như vậy?”- hắn ôm lấy vai nàng, áp mặt nàng vào ngực mình, đùa giỡn mà nói.

“Ghét, chàng khi dễ ta…”- hai người lại âu yếm thân ái một phen. Sau một lúc lâu Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng vén lại tóc cho nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng mà nói:

“Cho dù nàng từng trải qua chuyện gì, ta biết nàng vẫn luôn là thê tử của ta, là mẹ của con trai ta. Không cần lo lắng mọi chuyện, ta cùng nàng sẽ cùng nắm tay nhau mà bạc đầu giai lão!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.