Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 36: Viết di thư




Edit: Vân Nhi

Sau khi an bài xong mọi việc ở tửu lâu, Niệm Từ mới hướng về phía các người làm ở tửu lâu nhắc tới nguyên tắc của Hối Tuyền Lâu:

“Thời gian tới tôi không có ở đây, phiền mọi người cực khổ thêm rồi. Hối Tuyền Lâu của chúng ta vừa mới khai trương, hết thảy đều dựa vào mọi người cố gắng. Xin mọi người nhất định phải nhớ nguyên tắc của tiệm chúng ta: đối với người làm chung thì luôn ấm áp như mùa xuân, đối với khách hàng phải nồng nhiệt như mùa hạ, đối với hành động của mình phải nhanh chóng như gió thu cuốn hết lá vàng, đối với những người ăn quỵt thì phải tàn khốc vô tình như mùa đông giá rét vậy. Hy vọng mọi người ghi nhớ trong lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực làm cho công việc buôn bán của chúng ta ngày càng phát đạt!”

Sau khi giao phó rõ ràng, Niệm Từ trở về nhà, bắt đầu tĩnh tâm chờ đợi hài tử ra đời. Trong nhà, Dương Nhị theo ý của Niệm Từ, đã tìm năm sáu phụ nữ trẻ tuổi có kinh nghiệm sinh sản về làm việc, chia ra hai ca sáng và tối túc trực bên nàng. Đại phu hàng ngày đều đến chú ý tình trạng của hai mẹ con, bà mụ đỡ đẻ cũng đã tìm được, mọi sự chỉ còn chờ đợi lúc hài tử ra đời.

Thời gian càng gần nàng càng hưng phấn, khẩn trương. Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ tới một chi tiết chưa bao giờ nàng chú ý đến. Y học cổ đại chưa phát triển, mặc dù nàng đã an bài nhiều người, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với hiện đại được. Sinh nở chính là vấn đề sinh tử của nữ nhân, huống chi đây lại là thời nhà Tống của 1000 năm trước. Vấn đề khó sinh, băng huyết sau khi sinh, vấn đề lây lan vi khuẩn cùng với bảo vệ trẻ sơ sinh đều là những vấn đề rất quan trọng. Nếu là trước ngày 15 tháng 8 đó, nàng sẽ vẫn rất vui vẻ nếu như được trở lại thời hiện đại. Nhưng kể từ sau khi nàng phát hiện mình yêu Hoàng Dược Sư, lại có hài tử, cái ý niệm trở về nàng cũng không còn nghĩ tới. Bất luận như thế nào, nàng cũng không thể vì việc sinh nở không thuận lợi mà bỏ lại hài tử một mình ở nơi này. Còn nói, cho dù Hoàng Dược Sư không yêu nàng, nhưng nếu hắn biết Niệm Từ lại giống như A Hành vì sinh con cho hắn mà qua đời, thì chính là đả kích trầm trọng cho hắn mất. Phòng ngừa chu đáo, Niệm Từ cầm bút lên viết ra hai phong thư, tính toán nếu như mình sinh con gặp bất trắc gì thì nhờ Lão Ngoan Đồng giao thư cho Hoàng Dược Sư cùng với Hài tử

Viết thư xong, nàng tích cực bàn bạc cùng đại phu, làm sao để có thể đem những nguy hiểm khi sinh nở hạ xuống mức thấp nhất. Lão đại phu mỗi ngày đều đến đã vô cùng quen biết với nàng, cũng khoái trá nhận lấy danh hiệu đại phu gia đình của Chu Gia.

“Nhị tiểu thư, thật ra là tiểu thư có chút lo lắng vô cớ. Quả thật với phụ nữ, sinh nở chính là một vấn đề sinh tử, nhưng tình huống của tiểu thư lại hết sức lạc quan. Đầu tiên là Nhị tiểu thư rất biết chú ý đến việc ăn uống, mặn chay phối hợp rất hợp lý, thức ăn làm bằng bột mì cũng không dùng nhiều, khiến cho thai nhi trong bụng trổ mã tráng kiện nhưng lại không mập, có lợi cho việc sinh nở. Trong thời gian mang thai, Nhị tiểu thư cũng không giống như những phu nhân nhà giàu có khác sống an nhàn sung sướng, nên có sẳn đầy đủ thể lực để sinh con. Hơn nữa tiểu thư còn tập luyện nội công, đối với thai nhi là trăm ích mà vô hại. Thai nhi lại nằm ở vị trí rất thuận, có lợi cho việc sinh nở. Cho nên, hiện tại tiểu thư chỉ cần buông lỏng tâm tình chờ đợi sinh con đi là được”- lão đại phu vuốt chòm râu, giảng giải cho nàng.

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Vạn nhất tôi gặp sinh khó thì sao? "- Nàng vẫn nhất quyết không tha nói.

“Không phải còn có lão phu đây sao? Tôi sẽ ở bên ngoài chờ tin lành của tiểu thư. Trước có thể trợ giúp bà mụ, sau là chờ cho hài tử sinh ra, lão phu có thể kiểm tra cho hắn, vậy tiểu thư yên tâm chưa?” Ông nói tiếp.

“Vậy thì tốt quá, tiểu nữ làm phiền tiên sinh”- lúc này Niệm Từ mới an tâm.

“Lý thẩm này, lúc rảnh rỗi, bà nên cùng Nhị tiểu thư tới vườn hoa tản bộ, đừng để cho nàng rảnh rỗi cả ngày nghĩ lung tung”- Lão đại phu đứng dậy rời đi khẽ quay lại dặn dò.

"Nhị tiểu thư, đại gia trở lại."- Mới vừa đưa đại phu đi ra ngoài Lý thẩm quay trở lại nói.

"Muội muội! Ta đã trở về!"- Vừa dứt lời, Lão Ngoan Đồng mang cái mặt nạ lúc rời đi xông vào trong phòng.

“Đại ca, làm sao bây giờ ngươi mới về vậy?”- Niệm Từ vừa muốn đứng dậy, đã bị hắn bước tới đè xuống lại.

“Ta mới đi có hai tháng, bụng ngươi làm sao lại lớn thành như vậy? Đội lên vậy có mệt không?”- Hắn tò mò hỏi.

“Lý thẩm, phiền bà ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi. Tôi muốn nói chuyện cùng với đại ca!”- Sau khi Lý thẩm rời đi, Niệm Từ đứng dậy rót cho hắn một chén trà nóng rồi nói tiếp:

“Đại ca đi đường cực khổ rồi. Ở đây cơm canh quá ngon, muội lại ăn hơi nhiều một chút nên không cẩn thận ra bộ dáng như vậy. Có điều, đại ca yên tâm, ngày nào Lưu đại phu cũng tới đây xem xét, nói hài tử rất tốt. Chưa tới nửa tháng nữa huynh sẽ nhìn thấy nó thôi”

"Thật tốt quá, ta cũng chờ không kịp! Nếu không phải là nhớ kỹ bụng của ngươi, có thể bây giờ ta còn chưa về đâu”- Lão Ngoan Đồng vui vẻ nói.

“Ở Tương Dương thế nào rồi? Ngân phiếu cùng thư đã đưa chưa?”- Niệm Từ không kịp chờ đợi hỏi.

“Thật đúng như lời của muội muội nói. Mã Ngọc, Xử Cơ bọn họ đều ở nơi đó, còn có không ít võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên nữa. Đều là do Quách Tĩnh và Hoàng Dung ra mặt xin cầm quân kháng địch. Đúng rồi, hai người bọn họ đã thành thân ở Tương Dương, ta đem ngân phiếu cùng với thư giao cho vợ chồng son bọn họ”- Hắn nói.

"Sư phụ ta có ở đó không? Bọn họ có phát hiện thân phận của ngươi không?”- Nàng vội vã hỏi tới.

“Không có nhìn thấy Hoàng Lão Tà. Nghe nói, ngay cả hôn lễ của Hoàng Dung hắn cũng không tới, chỉ nhắn tin tới nói có chuyện quan trọng cần xử lý. Ngươi có biết chuyện gì không? Ta dịch dung thành công tử giàu có, buổi tối dùng khinh công bay vào trong phủ, tìm được Quách Tĩnh và Hoàng Dung, đem ngân phiếu và thư giao cho bọn họ. Không có nói ra thân phận của ta, chỉ nói là ta bội phục nghĩa cử của bọn họ, nên muốn tận lực giúp đỡ. Bọn họ có thư hồi âm đây”- Vừa nói hắn vừa móc ra phong thư trong ngực áo.

Khi Niệm Từ để cho Lão Ngoan Đồng đi đưa tiền và thư thì đã suy tính tới việc Dung nhi rất khôn khéo, nên cố ý dặn dò hắn tận lực ít nói một chút. Trên thư nàng đã giải thích rất rõ lý do lần này mình đưa ngân phiếu tới, cũng vận dụng trí nhớ có hạn của mình đối với vũ khí chiến tranh mà vẽ ra, về phần bọn hắn có dùng hay không thì nàng không quản được. Niệm Từ mặc dù có theo Hoàng Dược Sư học y một thời gian, nhưng đối với ngoại thương thì nàng không rõ lắm. Vì vậy, nàng đem việc mình khâu lại vết thương cho huynh đệ Dương dịch tường trình lại cẩn thận, cũng nói rõ về việc dùng rượu mạnh để tẩy trùng vết thương. Nàng còn đề nghị tướng sĩ nên mặc áo lót tơ lụa, lợi dụng tính ma sát của mặt ngoài mà giảm bớt tỷ lệ bị thương do trúng tên. Trong thư nàng còn nói khoản tiền hiến tặng này là lâu dài, nếu như Tương Dương có cần hỗ trợ gì thì cứ nói ra, họ nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.

Nàng mở phong thư ra thấy chữ nhỏ nhắn, xinh xắn, đoán chừng là chữ viết của Dung nhi. Nàng khách khí bày tỏ sự biết ơn của hành động này, cũng lấy cớ để cho triều đình ban thưởng mà uyển chuyển hỏi thăm gia thế dòng họ của nàng, cũng không có nói bất cứ yêu cầu gì.

"Xem ra Hoàng Dung cũng không tin tưởng chúng ta lắm nha, đại ca”- nàng xem thư xong lên tiếng nói.

"Ai bảo ngươi cố làm ra vẻ thần bí, không nói rõ thân phận của chúng ta.”- Hắn vừa ăn bánh điểm tâm để trên bàn vừa nói.

“Còn nhiều thời gian, không cần phải gấp gáp. Đúng rồi, đại ca. Trong lúc huynh không có ở đây, muội đã mở một tửu lâu, thời gian này huynh tới đó chơi vui hơn, trước khi muội sinh ngươi đừng rời đi đâu, có được không?”

“Tại sao? Ta còn muốn đi các huyện thành lân cận vui đùa một chút đây. Dù sao lúc ngươi sinh ta sẽ trở lại, sẽ không bỏ qua lúc hài tử ra đời đâu”- hắn nói.

"Bởi vì muội sợ. Huynh cũng biết mẫu thân Dung nhi sau khi sinh nàng xong thì qua đời. Ta lo lắng mình cũng giống như vậy, nếu như vậy thì hài tử của ta thật quá đáng thương!”- nàng nắm tay Lão Ngoan Đồng nói:

“Đại ca, huynh nhất định phải hứa với muội. Nếu như thực sự muội có gặp phải bất trắc gì thì huynh nhất định phải đem con của muội bình an đưa đến chỗ sư phụ của muội. Dưới gối của ta còn có hai phong thư, theo thứ tự là viết cho sư phụ cùng hài tử. Huynh hãy đem hài tử cùng với phong thư đến cho sư phụ ta, cũng nói cho hắn biết sau khi hài tử lớn lên thì đưa phong thư kia cho hắn coi. Đại ca, huynh hứa với muội đi!”- Niệm Từ khẩn khoản, trong mắt hiện lên ánh lệ.

"Muội muội, muội làm sao vậy. Ta đáp ứng muội là được, muội cũng đừng khóc nữa. Không phải muội nói tất cả đều rất tốt sao, sao lại đột nhiên nói giống như giao phó lúc lâm chung vậy?”- Lão Ngoan Đồng sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, hắn sợ chỉ muốn chạy trốn đi thôi.

“Muội chỉ muốn phòng ngừa bất trắc mà thôi. Hài tử đã rất đáng thương, lúc ra đời không có phụ thân bên cạnh, muội có chuyện gì cũng phải an bài cho tốt cho hài tử của muội. Nếu sinh nở không có vấn đề gì thì đương nhiên là tốt rồi”- nàng lau nước mắt nói.

"Nếu muội muội lo lắng như vậy, chờ sau khi ngươi sinh hạ hài tử, ta đi đem Hoàng Lão Tà tìm đến để các ngươi cả nhà đoàn tụ không phải là tốt đẹp sao?" - Lão Ngoan Đồng vui vẻ nói.

"Đa tạ hảo ý của đại ca. Muội không muốn dùng hài tử để miễn cưỡng sư phụ ở chung một chỗ với muội. Chỉ cần sư phụ vui vẻ muội cũng sẽ vui vẻ, không nhất định phải ở chung một chỗ. Về phần hài tử, muội muốn nhân thời gian này ích kỷ một chút, một mình tận hưởng thời gian khi hài tử còn nhỏ này. Chờ đến khi hài tử lớn lên một chút, muội sẽ đem nó về gặp phụ thân nó, còn sư phụ có nhận hắn hay không là quyền của hắn!”

"Muội muội ngươi thật mạnh mẽ nha. Nếu như Anh Cô cũng suy nghĩ giống như muội thì ta và Nhất Đăng đại sư sẽ tốt hơn nhiều”

“Người với người không giống nhau. Chỉ cần mình sống tự tại, không cần suy nghĩ quá nhiều ý nghĩ của người khác. Những ngày qua huynh không ở đây nên không biết, trong thành có tin đồn bóng gió là muội chưa chồng mà có con, muội cũng có quan tâm đâu. Hiện tại, muội cùng phu nhân của Tướng quân Mông Cổ rất thân thiết, người đại mạc bọn họ cũng không thèm để ý luân lý của người Hán, đối với việc muội mở tửu lâu cũng rất ủng hộ, điểm này thì người Mông Cổ mạnh hơn nhiều. Nếu không phải do cuộc chiến tranh này, muội còn rất ưa thích làm bằng hữu với người của đại mạc nha”- So với phong tục sau khi cha chết thì vợ của cha sẽ được để lại cho con , chuyện của Niệm Từ chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.