Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 99




Vương Tĩnh Kỳ nhìn cái hộp giấy nhỏ ở trước mặt mình một phen.

"Cái gì vậy." Theo hình vẽ trên hộp mà nhìn, thì đó là một chiếc điện thoại di động.

"Mở ra nhìn xem, anh mua điện thoại di động cho em, anh cũng cho người một lần nữa chọn cho em một số điện thoại, để ở bên trong, em lắp vào thử xem." Chu Cẩn Du ở một bên vừa nhìn văn kiện, vừa hướng về phía cô gái trên ghế salon nói, khoé môi hơi nhếch lên, biểu đạt tâm tình của anh vào giờ phút này rất tốt.

Bí thư Lý làm việc anh thật sự yên tâm, chuyện phân phó xuống, không bao lâu đã làm tốt. Nghĩ đến Lý Việt nói cái số điện thoại di động mới kia thì anh lại càng cảm thấy Lý Việt là một người tài.

Số điện thoại di động này là Lý Việt cố ý đến công ty di động yêu cầu số, cùng với số điện thoại cá nhân của Chu Cẩn Du chỉ khác một số cuối, mọi người thường nói đây là số tình nhân.

"Anh đưa cái này cho em làm cái gì, không phải nói mấy ngày là có thể tìm được điện thoại của em sao, nếu có thể tìm được, thì mua cái này thật lãng phí." Miệng Vương Tĩnh Kỳ nói xong, tay vẫn mở hộp ra.

Là con gái đều thích quà tặng, nhất là người đàn ông của mình đưa cho mình.

"Cái điện thoại kia tìm còn chưa biết đến khi nào tìm được, mấy ngày nay em không có điện thoại nên quá bất tiện, lại nói mặc dù sau này có tìm được trở về cũng không lãng phí, trước dùng cái mới, nếu có tình huống đặc biệt gì, thì cũng có thể dùng cái cũ." Chu Cẩn Du chưa nói, anh đã sớm muốn mua cho cô cái điện thoại di động mới, vốn cái di động kia của cô đã quá cũ rồi, công năng quá ít, âm thanh cũng quá chói tai.

"Ừ, anh nói cũng đúng." Vương Tĩnh Kỳ đem cái di động màu đỏ bên trong kia ra, nhìn hết lần này đến lần khác.

Thật xinh đẹp, màu đỏ chân chính.

Nhìn thấy trên mặt có ký hiệu ba ngôi sao, trái tim cô dằn đau lại một cái. Phải biết rằng hiện tại ba sao cũng xem như là đẳng cấp đứng đầu rồi.

Lần này giấc ngủ trưa của cô đều cống hiến cho bản thuyết minh, rốt cuộc cô cũng nghiên cứu thấu đáo, lật điện thoại này lên, trên màn hình còn có thể xoay tròn, có camera. Còn có chức năng mp3 và trò chơi 3d.

Tuy về sau chức năng của di động còn mạnh hơn so với máy vi tính, những chức năng nhỏ này cũng không được xem là đủ, nhưng ở những năm hiện tại này. Chức năng như vậy đã được xem là tiên tiến nhất rồi.

Vì để nghiệm chứng chất lượng trò chuyện, cô trực tiếp gọi đến một chiếc điện thoại khác.

Chu Cẩn Du ở trong phòng làm việc nghe được tiếng chuông điện thoại vang. Cầm lên vừa thấy thì có chút yên lặng, sau đó buồn cười ấn nhận: "Hiện tại em không sợ lãng phí tiền điện thoại sao, khoảng cách không đến năm thước, mà em cũng gọi điện." Vừa nhìn đến dãy số di động gần giống số của anh thì vẫn cảm thấy có chút xa lạ.

"Ha ha, em đây là đang thí nghiệm thực nghiệm di động có được hay không, đúng rồi, anh nạp phí thẻ thanh toán số này sao?" Vương Tĩnh Kỳ mới nhớ tới vấn đề này. Cô nhìn thấy thời gian ngày sử dụng rất dài, thiếu chút nữa là cô đem cái loại tinh thần cách mạng cần phải tiết kiệm từ đời trước quên mất.

"Ừ, em yên tâm, nhất định không thể để cho em bỏ tiền ra." Chu Cẩn Du có chút bất đắc dĩ nói.

Cũng không biết trong đầu cô gái này có cái gì, mỗi ngày đều muốn những thứ vô dụng, hai người đều ở cùng một chỗ, cô rất thản nhiên làm cho anh tiêu tiền vì cô, nói thí dụ như hai người đi siêu thị, cuối cùng người đài thọ nhất định là anh, lại nói thí dụ như chính anh mua thứ gì đó cho cô. Bao gồm quần áo và túi xách gì đó, cô cũng không nói cái gì, chính là anh cho cô đều nhận. Nhưng nếu như anh trực tiếp nói cho cô tiền thì cô sẽ trở mặt với anh, lý do lại càng làm cho anh không thể nói gì.

Cô nói cô là một cô gái tốt, lúc hai người chưa kết hôn tiền đều là lừa bịp, chính anh muốn đưa này nọ cho cô, cô không ngăn cản được, nhưng không thể đưa tiền cho cô vì đó là vũ nhục cô. Nếu hai người đã có thân phận kết hôn mà nói, thì không cần chính anh nhắc nhở, cô sẽ chủ động thu và thắt chặt tài sản của anh, do cô bảo quản sắp xếp.

"Anh nạp bao nhiêu?" Vương Tĩnh Kỳ chấp nhất hỏi.

"Năm trăm. Em có tinh thần, anh cũng khoẻ."

"Vậy cái phí điện thoại di động kia phải làm sao bây giờ?" Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày. Cái phí sử dụng kia hình như còn hơn ba trăm chưa dùng hết, bình thường mỗi ngày cô sẽ cố định gọi điện về nhà một cuộc. Còn lại phần lớn đều cùng Chu Cẩn Du trò chuyện, nếu tiền không lấy trở lại được, cô sẽ đau lòng một hồi.

"Anh đã dặn bí thư Lý đi làm rồi, em không cần lo lắng." Chu Cẩn Du thực bất đắc dĩ, anh cảm thấy cô gái này vậy mà lại quan tâm tới những cái vô dụng này.

Nếu không buông được những thứ tiền bạc này, thì sao không đi lấy lòng mình một chút, đừng nói là mấy trăm này, chính là nhiều hơn nữa mình cũng có thể cho cô có được không.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cho tới bây giờ Vương Tĩnh Kỳ đều luôn là người giữ phép tắc, cô quan tâm đến tiền bạc trong túi mình, tiền trong túi người khác có nhiều hơn nữa, cũng không phải là chuyện của cô.

Mắt thấy thời gian đã sắp qua năm 2003, bước vào tháng 01 năm 2004.

Vương Tĩnh Kỳ mặc một bộ tây trang thẳng đứng màu xanh bước đến trước gương lớn trong phòng ngủ ngắm trái phải.

"Thế nào, cũng tạm được chứ?"

"Cũng được, tuy rằng không phải là xinh đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là có tinh thần." Tưởng Hi Văn khích lệ nói.

Đối với việc Vương Tĩnh Kỳ trang điểm, ba người Tưởng Hi Văn, Từ Mộc Nghiên và Vương Dĩnh ngồi song song ở trên giường nhìn cô.

Hai tháng huấn luyện đã kết thúc, cuộc thi thử cuối kỳ gì đó của trường học cũng xong, giáo viên lập tức muốn nghỉ đông, đến lúc này bộ giáo dục cũng thông báo cho mỗi trường, bởi vì thời gian quá gấp, lại nhiều giáo viên dự thi, cho nên vốn trận đấu là lên lớp giảng bài lại đổi thành trận đấu thuyết khoá.

Nói ra cho oai thì thuyết khoá càng có thể thể hiện được việc giáo viên nắm chắc lớp học, có năng lực khống chế lớp học.

Kỳ thật lời này cũng không sai, sự thật lại nói tiếp, thuyết khoá đúng là so với lên lớp giảng bài có khó hơn chút. Đừng nhìn thuyết khoá chỉ mười phút là xong, chính là chỉ có một phần tư thời gian lên lớp, nhưng tại trong thời gian ngắn ngủi này, phải nói ra nội dung rõ ràng có chút thoả đáng, phức tạp phải đơn giản phù hợp, quá trình soạn bài phải xúc tích và thăng hoa, đem phương án dạy học ở trong lòng biểu đạt ra. Còn có chính là đối mặt với các đối tượng nghe là khác nhau, đối tượng của thuyết khoá không phải là học sinh, mà là lãnh đạo hoặc giáo viên, mà trình độ của bọn họ khác với học sinh.

"Đến lúc rồi." Từ Mộc Nghiên nhìn đồng hồ nhắc nhở người trước gương.

Vương Tĩnh Kỳ soi lại, rồi từ trên giường lấy áo lông của mình mặc vào, nói: "Được rồi, mình đi đây, chúc mình may mắn đi."

Nói đúng ra thì trận đấu khoá hôm nay, buổi sáng trường Nhất Trung đã thống nhất đem bốn vị giáo viên đưa đến phủ thị chính dự thi.

"Đi đi, nhớ rõ lúc trở về phải mua lòng cho chúng mình ăn nha." Tưởng Hi Văn ở sau cô hô.

Vưỡng Tĩnh Kỳ không để ý tới cô, bởi vì các cô rất không có lương tâm, mấy ngày nay cô đều vừa làm văn kiện khoá vừa luyện tập, các cô một chút cũng không sốt ruột thay cô, còn luôn ở trước mặt cô quấy rối.

Từ Mộc Nghiên nhìn Vương Tĩnh Kỳ đi ra ngoài, có chút không yên lòng nói: "Chúng ta không cần đưa tiễn Tĩnh Kỳ sao?"

"Không cần. Cậu yêu tâm đi, cô ấy nhất định sẽ được giải nhất." Sau khi nằm ngửa ở trên giường Tưởng Hi Nghiên nói, "Cũng không nhìn xem bạn trai cô ấy là ai. Giám khảo ai dám đánh giá thấp cô ấy." Những lời này cô chính là nói thầm trong miệng, mặc dù là sự thật. Nhưng vẫn là không cần nói ra sẽ tốt hơn.

Cũng cùng một chiếc ô tô, hai tháng sau, lại một lần nữa đem bốn người đưa tới phủ thị chính.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn váy bằng da và giày cao cổ trên người Ngô Mật Nhi, da chồn màu đen, hơn nữa tóc dài lại được cuộn sóng, thật sự muốn nói với mấy cái người kia là so với cô trang điểm mà nói, thật ra cũng không tính là gì, mấy người nhìn xem Ngô Mật Nhi người ta, toàn thân này đứng ở cửa khách sạn cũng lợi hại rồi.

Cái này tuyệt đối là do tâm tư nhỏ xấu xa của Vương Tĩnh Kỳ mà thôi. Chẳng qua Ngô Mật Nhi chỉ tỉ mỉ tô vẽ khuôn mặt, hơn nữa cách ăn mặc này, thật sự là không giống giáo viên.

Trên xe dọc đường đi đều im lặng, Vương Tĩnh Kỳ và Ngô Mật Nhi từ lần cãi nhau đó chính là nhìn nhau chán ghét, kiên quyết không ai để ý tới ai, Mục Văn đang cặm cụi cầm bản thảo thuyết khoá của mình, mà cô giáo Tôn lại rất bình tĩnh, sau khi lên xe là bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Đến nơi, sau khi mấy người xuống xe, thì nói mấy câu ý tứ chúc may mắn xong. Liền nhìn biển chỉ dẫn, chia tay nhau rồi tự mình đi đến nơi dự thi.

Trận đấu lần này tuy rằng Trịnh Kim Quốc chuẩn bị có chút vội vàng, nhưng tràng diện cũng rất lớn. Huấn luyện ở cao ốc phủ thị chính. Cuối cùng lúc thi trận, cũng nghĩ biện pháp, mượn thêm mấy cái phòng hợp ở trong cao ốc phủ thị chính. Hắn xin vài vị lãnh đạo đảm đương là giám khảo, đương nhiên Chu Cẩn Du nhất định là hàng ngũ được mời, vốn trận đấu lần này cũng là vì anh mới có. Đương nhiên lời này Trịnh Kim Quốc có là ai cũng không dám nói ra, cho dù là ở trước mặt Chu Cẩn Du hắn cũng không dám khoe khoang thành tích.

Tổng cộng có một trăm lẻ ba giáo viên dự thi, căn cứ vào sự khác nhau của khoá dạy cùng số người, nên tiến hành phân tổ, Vương Tĩnh Kì bị phân ở tổ toán số một.

Một tổ tổng cộng mười người. Vương Tĩnh Kỳ xếp thứ sáu, có thể nói vị trí này xem như là tốt. Không sớm không muộn, giám khảo vừa không mới mẻ vừa không nhàm chán. Nếu cô có thể xuất sắc một chút, còn có thể làm người ta mắt sáng ngời ngạc nhiên.

Mà Vương Tĩnh Kỳ quả thật cũng thực sự chuẩn bị, thời gian huấn luyện máy tính dài như vậy, hơn nữa ở đời trước cô cũng tự học, cô thật nghiêm túc chuẩn bị văn kiện thuyết khoá của mình, từ bố cục đến phối hợp sắc thái, đều làm cho người ta có một loại cảm giác mới mẻ, hơn nữa cô ở trường thi lại phát huy được khí chất hơi khí trầm ổn, giọng nói trong trẻo có tính chất xuyên thấu, quả thật làm cho cô rất xuất sắc.

"Thế nào, khẳng định không sai." Vẻ mặt Mục Văn tươi cười hỏi.

Vương Tĩnh Kỳ thản nhiên cười lại, "Không biết, hẳn là có thể." Cô cảm thấy mình phát huy vô cùng tốt, bởi vì gọi từng người tiến vào một, nên giáo viên trong đó cũng không biết tình huống của người khác, cho nên lúc đi ra tất cả mọi người đều rất khiêm tốn, cô đương nhiên cũng phải như vậy, hơn nữa mắt cô cũng không mù, khoé miệng Mục Văn căng cứng bao nhiêu cô vẫn có thể nhìn ra.

"Cô thực khiêm tốn, tôi và các cô giáo đều nói, bốn người trường chúng ta, khẳng định cô sẽ đạt thành tích tốt nhất." Mục Văn tiếp tục lừa dối người.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn tay hắn vì khẩn trương mà nắm chặt, loại thời tiết này, mà trên trán còn có một tầng mồ hôi, liền biết là hắn giả bộ mà, đoán chừng trong lòng hắn đã khẩn trương đến chết rồi.

Mục Văn và cô giống nhau đều dạy toán, tuy một dạy sơ trung, một dạy trung học, nhưng vẫn xếp cùng một tổ, mà Mục Văn thực sự xui xẻo, là ở tổ thứ nhất, nên sau khi hắn đi ra, một người chưa tiến vào, mặc kệ hắn có quen biết hay không, những người khác đi ra, hắn đều khen tặng vài câu như vậy, Vương Tĩnh Kỳ đã nghe đến lần thứ tư rồi.

Vương Tĩnh Kỳ không nghĩ muốn nhiều lời với hắn, chỉ cười cười, cầm lấy áo lông của mình trên ghế mặc vào, tuy trong phòng nghỉ có máy điều hoà, nhưng bởi vì phòng rất lớn, bên trong cũng không phải là rất ấm, cho nên chỉ mặc tây trang vẫn có chút lạnh.

Không đến chừng một giờ, mọi người đều thi đấu xong. Sau đó mọi người lại tới cái phòng họp huấn luyện kia, cùng đợi công bố thành tích.

Sau nửa giờ, Trịnh Kim Quốc dẫn đầu đoàn lãnh đạo tiến vào phòng họp, bắt đầu tuyên bố kết quả trận đấu cũng như phát phần thưởng giấy khen ngay tại chỗ.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Tĩnh Kỳ và Ngô Mật Nhi đều vinh dự lấy được giải nhất của tổ toán học và tổ tiếng anh.

Mặt Vương Tĩnh Kỳ không chút thay đổi giống Chu Cẩn Du tiếp nhận giấy khen từ trong tay anh, cô xoay người sang chỗ khác nhận tiếng tách tách của máy ảnh.

Sau đó mặt lại không đổi sắc tiêu sái quay về chỗ ngồi, cùng mọi người xung quanh khiêm tốn vài câu.

Cuối cùng lễ trao giải, Trịnh Kim Quốc lại thông báo với các giáo viên, để thể hiện sự cảm ơn đối với các giáo viên bộ giáo dục kết hợp với phủ thị chính, chuẩn bị chút rượu nhạt khoản đãi các giáo viên vào tối nay đã, coi như tiệc chia tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.