Đêm tối, trong phòng thuê lớn của Lan Uyển tại thành phố D.
Chu Cẩn Du đang cùng mấy người đàn ông xấp xỉ tuổi ngồi trên ghế sofa nâng cốc nói cười, nét mặt rất thả lỏng.
"Cậu ở đây phá vỡ cái địa phương phức tạp này, cũng nên để anh em đến giúp đỡ chứ." Một người đàn ông mặc áo lông ngồi trên sofa, phía dưới mặc một chiếc quần đen, cầm chai bia trực tiếp hướng về phía bạn tốt đã lâu không gặp ngồi ở hướng đối diện.
Chu Cẩn Du mở to mắt nhìn anh ta, sau đó lại nhắm mắt lại.
"Ha ha, thật đúng là chưa từng thấy qua Chu Cẩn Du mất trình độ như vậy, mấy con tôm nhỏ như vậy mà anh cũng không làm được gì." Một người đàn ông khác cũng hứng thú nói.
Chu Cẩn Du vẫn không nói lời nào, chỉ từ từ nhắm hai mắt đem ly rượu trong tay nhấc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Chu Vận Hàng ở bên cạnh không thể nhìn bộ dáng phong kinh vân đạm của Chu Cẩn Du như vậy, giống như con khỉ nhảy đến chỗ tay vịn sofa của Chu Cẩn Du, tiến đến bên cạnh anh, "Em trai tới nói một chút nhé, anh thật sự gặp được người không thu thập được à, anh yêu tâm, nếu có người không có mắt như vậy, em trai anh khẳng định sẽ giúp anh thu thập."
(Phong kinh vân đạm - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm
(nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
Hai người nói chuyện lúc đầu đều là vẻ mặt cười nhạo nhìn Chu Vận Hàng.
"Như thế nào, mình như vậy là vì huynh đệ tình thâm, mấy người nhìn không làm gì thì làm sao." Chu Vận Hàng cùng vài người đùa giỡn đã quen, lúc này cũng không có người ngoài nên kéo tay áo để lộ cánh tay, chuẩn bị đến đại chiến huynh đệ.
Người đàn ông mặc quần da liếc mắt nhìn anh ta một cái, không cần nói: "Mấy lần rồi cậu vẫn đứng trước mặt mình lấc xấc, nếu cậu thật sự ngứa da ngứa thịt, mình sẽ không để ý mà huấn luyện cậu." Anh ta nói xong còn hướng về phía Chu Vận Hàng cười nhạo khinh miệt một tiếng.
"Phi, cái tên kiêu binh thối này, mình đã từng đánh cậu, mình cũng từng đánh nhuyễn đản kia. Đến, Đại Bảo, đều là đàn ông cả. Đứng ra hai ta đánh một trận thật hay." Mục tiêu ban đầu của Chu Vận Hàng cũng không phải là người lính được rèn luyện hơn mười năm Tằng Dũng kia, mà từ đầu tới cuối anh vẫn muốn cùng đấu với Phùng Bảo sống sung sướng an nhàn.
(Kiêu kinh: người đi lính lâu năm, phẩm chất tồi tệ, làm điều càn rỡ)
(Nhuyễn đản: Cai này nếu ta tra không nhầm là 2 hòn bi của đàn ông nha)
Phùng Bảo là thấp nhất trong mấy người. Dù cũng 1m75, nên Chu Vận Hàng cao 1m8 thích nhất là đánh nhau cùng anh.
"Mẹ nó. Cậu lại đây tìm người đánh nhau có phải không, đến đến, hôm nay mình sẽ cho cậu được giãn gân cốt." Phùng Bảo rất hận người khác chê cười mình nhỏ yếu, cha mẹ anh trong nhà trung bình cũng chỉ cao đến 1m7, anh có thể dài đến 1m75 đã là đột biến gien rồi có được hay không, lại nói, hiện tại ở trong cái xã hội hỗn độn này, người nào mà nắm đấm không cứng rắn chứ. Nắm đấm cứng rắn còn có súng ống cứng rắn hơn? Cho nên muốn thoát ra khỏi xã hội hỗn độn này phải dựa vào đầu óc.
Chu Vận Hàng chờ những lời này của anh, lập tức cợt nhả nhảy tới, dây dưa.
Tằng Dũng cũng không thèm nhìn tới hai gã đàn ông đang đánh nhau, mà hướng về bên phía Chu Cẩn Du hỏi: "Làm sao vậy, thật sự là đụng phải gàn dở cứng rắn rồi hả?" Mấy người cùng nhau lớn lên đều có quan hệ huynh đệ mật thiết, ai có gì khó xử, những người khác đều bất chấp gian nguy.
Chu Cẩn Du nghĩ tới mấy lão già ngoan cố trong phủ thị chính, anh không khỏi cười cười, mở mắt ra nói: "Gàn dở cứng rắn hay không gàn dở cứng rắn mình không cần biết, mình chỉ nhìn thấy mấy người bảo thủ thôi. Không biết suy xét." Anh nói xong còn lắc đầu, tỏ vẻ mình quả thật thất vọng.
Thời kỳ này công việc của anh luôn bận rộn vì giai đoạn trước hạng mục phố tài chính, nhưng vẫn luôn có người ngáng chân anh. Dám công khai đến không dám, anh muốn làm thủ tục gì, trên cơ bản không có ai dám làm khó dễ. Chính là những người này bằng mặt mà không bằng lòng với anh. Cái gì cũng không có ý kiến, nhưng mỗi khi muốn duy trì tài chính chính phủ, sẽ tìm anh than khóc, một nét mực cũng là đến quá trưa, mục đích chính, muốn nói cho anh biết là không có tiền.
A, chính phủ có tài chính hay không. Anh là Phó thị trưởng đưa ra hạng mục này còn có thể không tra qua sao?
Anh nghe đến hơn nửa tháng cũng thấy phiền, nếu người khác được nể mặt mà không muốn. Vậy anh còn theo chân họ mà khách khí cái gì nữa.
"Người như vậy cũng không cần phải quen, đã có các huynh đệ chống đỡ cho anh. Chúng ta sợ ai chứ." Phùng Bảo kiêu ngạo nói.
Gia thế mấy người cũng không bình thường, không nói đến nơi này, chính là ở Kinh Thành tính ra cùng đều ở trên.
Ông của bốn người đều là cấp quốc bảo, đó đều là những hồng quân Trung Quốc cùng nhau đánh Phát Xít Nhật.
Đời hồng quân thứ hai cũng đều là những nhân vật đảm nhận chức vị quan trọng, nên bọn họ là đời hồng quân thứ ba bản lĩnh cũng không chịu thua kém, ở các mặt đều có chiến tích.
Mà mấy người bọn họ bởi vì già trẻ trong nhà, cho nên mới sinh hoạt bừa bãi như vậy, muốn làm gì cũng không ai trông nom.
Chu Cẩn Du nghe xong lời của anh ta, cao hứng cùng anh ta chạm chén.
Chu Vận Hàng và Phùng Bảo ở bên cạnh náo loạn một hồi lâu cũng nhảy qua, "Nói cái gì đó, muốn uống rượu cũng không gọi chúng em."
"Đánh xong rồi? Đánh xong thì nói chuyện chính sự, thực sự mấy người nghĩ để mấy người tới đây là để làm khách du lịch à." Chu Cẩn Du đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Mấy người cũng không nói cái gì, cầm lấy ly rượu trên bàn làm theo, nhưng Tằng Dũng lại trực tiếp cầm lấy bình rượu nhỏ, uống bằng bình.
Chu Vận Hàng uống xong anh tuấn đem ly rượu quăng lên bàn trà, tay lau miệng, nói: "Anh trai anh cứ nói đi, lên núi vượt lửa qua sông, em trai em mà cau mặt nhăn mày thì không phải là đàn ông nữa."
Chu Cẩn Du cũng bị bộ dáng đùa giỡn của anh làm vui vẻ, nhấc chân đá một cước: "Cút!"
Mấy người cười đùa một trận, lúc này mới nói đến chính sự.
"Lần này hạng mục phố tài chính triển vọng rất tốt, nếu mấy ông cụ thấy chướng mắt, vậy thì không cần mang họ theo nữa, chúng ta có tiền chính mình kiếm cũng giống nhau." Chu Cẩn Du đem mục đích của mình nói ra.
Vốn anh đến thành phố D, tuy không muốn đem nơi này biến thành ngôi sao mới chói mắt, nhưng thật sự cũng muốn làm tâm điểm, mà nói ở đây đều không có mưu đồ chính trị nào, anh đến đây, giữ chức Phó thị trưởng, nên trong phạm vi năng lực của mình, muốn tạo một chút phúc cho dân chúng.
Lại nói, chính mình mới đến, tuy rằng thân phận rất tốt, thật ra không ai làm khó dễ anh, nhưng anh nghĩ, đều ở cùng một hệ thống, có thể tạo ra thiện duyên thì càng tốt, cho nên muốn đẩy cái hạng mục này ra, vì dân chúng làm điều tốt, vì tiểu kim khố của thành phố D góp một viên gạch, những người bận việc bên cạnh cũng có canh để uống, ai biết lòng tốt của mình lại bị người khác cho là lòng lang dạ thú, vậy không thể trách anh, có tiền chính mình kiếm đương nhiên là càng tốt.
(Kim khố: Kho vàng. Kho tiền)
"Được, mọi người quyết định là được rồi." Tằng Dũng đối với việc này cũng không quan tâm, dù sao cả ngày ở đây cân nhắc người cân nhắc tiền bạc, không bằng anh cân nhắc vũ khí còn tốt hơn.
Lần này cũng vừa vặn là kỳ nghỉ của anh, vừa quay về Bắc Kinh chợt nghe nói Hàng Tử và Đại Bảo đồng ý tới thành phố D, anh bị người trong nhà bức hôn đến phát điên rồi, nên vội chạy nhanh theo tới đây.
Chu Vận Hàng và Phùng Bảo đều không coi là quan trọng, trong lòng cũng đều hiểu. Tuy công ty của bốn người hiện tại chỉ có hai người bọn họ đứng ra hoạt động, nhưng lão tiểu tử Chu Cẩn Du kia cũng không phải là kẻ dễ chơi, đó là người tuyệt đối không chịu ăn thiệt thòi. Cũng cực kì bao che khuyết điểm, nếu anh nói hạng mục này có thể làm. Thì khẳng định bên trong có rất nhiều thuận lợi, công ty của bọn họ khẳng định sẽ được bồi thường không dứt. Lại nói, lấy gia thế hiện tại của bọn họ, cho dù bồi thường thì cũng tính là gì.
"Sẽ như thế nào, chuyện này cũng phải chuyển ra bên ngoài, ngày mai hai người các cậu cùng nhau đến phòng làm việc của anh, anh tìm người tới nói chuyện chi tiết." Nếu muốn đem tiền bạc phủi vào trong túi mình, đương nhiên sẽ không thể để cho người khác bắt được điểm yếu. Nhất định tất cả mọi thủ tục đều phải hợp pháp hoá, như vậy cho dù về sau có người đỏ mắt muốn nuốt lời cũng không tìm được lỗi của anh.
Phùng Bảo và Chu Vận Hàng đều gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ. Chu Cẩn Du đi con đường là quan, ở phương diện tiền tài đều phải có chút kiêng kị, Tằng Dũng mỗi ngày đều đứng trong quân đội, thời gian trở về ít lại càng ít, hơn nữa đối với tiền tài một chút khái niệm cũng không có, cho nên công ty của bốn người, ông chủ ở bên ngoài cũng chính là Phùng Bảo và Chu Vận Hàng.
Chu Vận Hàng thấy chính sự đã nói xong, lại bắt đầu lăn lộn đứng lên. Anh chạy đến bên người Tằng Dũng, ôm lấy bả vai anh, ý cười trên mặt hỏi: "Anh. Nhưng em trai nghe nói, lần này anh trở về có diễm phúc lớn nha, dì Lý mỗi ngày an bài cho anh một mỹ nữ à?" Anh nói xong còn làm bộ chảy nước miếng, tỏ vẻ mình rất thèm thuồng.
Tâm tình bản thân Tằng Dũng vốn đã thả lỏng, nghe xong câu hỏi của anh lập tức căng thẳng, không chút khách khí trở tay một cái, đem cái móng heo trên vai bẻ ngược lại, sau đó hướng về phía mông Chu Vận Hàng đá một cước.
"A......A....... Buông tay, đau nha......" Chu Vận Hàng bị Tằng Dũng đá một cước nên nằm bò trên sofa đối diện.
Hai người khác đều không đồng cảm chuyện của anh. Khoé miệng Phùng Bảo mang nét cười tiến đến trước mặt Chu Vận Hàng, chiêm ngưỡng hình dạng của anh.
"Chậc, chậc, chậc. Cậu nói xem, làm thế nào để mình chào cậu." Phùng Bảo vừa nói vừa rung đùi đắc ý. "Số tuổi đều đã lớn như vậy rồi, sao lại không có ổn trọng như vậy chứ? Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ với nhau nha, nếu cậu thật sự hâm mộ Dũng Dũng, chỉ cần nói với anh trai một câu, mình sẽ trở về nói với dì Lý một tiếng, để cô cũng giúp cậu an bài vài người, những người Dũng Dũng xem không hợp mắt, cậu cũng có thể nhìn một lần xem sao. Ngộ nhỡ bên trong lại có người vừa mắt cậu, chúng ta sẽ coi như là hoàn thành một đoạn nhân duyên tốt đẹp có phải không."
"Cút!' Lúc này đến phiên Chu Vận Hàng, anh bắt lấy tay Phùng Bảo, lật tay vặn chặt, chẳng qua thủ pháp không thuần thục như Tằng Dũng, mông Phùng Bảo không quay về hướng anh, anh nhấc một chân chỉ đá được bên xương hông của Phùng Bảo.
"A, a, đây chính là muốn mạng già của mình nha, thắt lưng của mình, Chu Vận Hàng, hôm nay nếu cậu phá huỷ chuyện tốt tối nay của mình, thì cậu xem mình thu thập cậu như thế nào." Phùng Bảo bị đá nằm ở trên sofa, một tay đỡ thắt lưng ưỡn bụng ra giống như phụ nữ có thai vậy.
Chu Vận Hàng kiêu ngạo đứng lên, xoa thắt lưng nhìn anh, cười to nói: "Ha ha, Đại Bảo à, cậu tỉnh lại đi, trẻ con nhà cậu phải nửa năm nữa mới về, nếu cho bé biết là cậu dính vào cô gái khác ở bên ngoài, cẩn thận cô ấy sẽ lấy mạng cậu."
"Hừ hừ, đoán chừng cô ấy đeo cái kính như hai cái đáy bình, sao có thể nhìn thấy mình ở đâu, chính là trên giường mình có cô gái khác, nhất định cô ấy cũng không nhìn thấy rõ." Phùng Bảo xoa thắt lưng miệng thì hừ hừ.
Các anh em cũng biết thời gian trước anh tò mò, vụng trộm bay đến Mĩ nhìn vị hôn phu, hai người tuy đính hôn từ nhỏ, nhưng lại chưa từng gặp qua. Anh phong trần mệt mỏi bay đến Mĩ, kết quả nhìn thấy một cô gái đeo chiếc kính so với đáy bình còn dày hơn. Tóc dài được buộc cẩn thận tỉ mỉ ra sau đầu, một bộ dáng nghiên cứu khoa học, thật sự không phải là món ăn của anh. Cho nên xem như anh đi cao hứng rồi mất hứng mà về, tiệc đón anh trở về, tâm tình anh nhất thời còn chưa tốt, bị Chu Vận Hàng ghi âm, cho nên mấy người bọn họ đều biết.
"Cho nên cậu thật sự liều mạng tìm cảm giác ở trên em gái khác phải không, yên tâm, em trai hiểu tâm ý buồn khổ trong lòng cậu, hôm nay em trai đã chuẩn bị cho cậu vài người nha." Vẻ mặt Chu Vận Hàng cười đến xấu xa nói.