Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 8




(1565)

Tưởng Hi Văn đối với việc Vương Tĩnh Kỳ bắt quả tang Trương Dương lăng nhăng bên ngoài hơi thắc mắc: "Cậu nhìn thấy Trương Dương có người khác bên ngoài, sao không chạy tới bắt tại trận luôn, nếu lúc ấy bắt được bọn họ, sau này không phải cậu muốn xử lí như thế nào thì như thế đó sao?"

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong suy nghĩ một chút, nếu thật sự có tình huống này, lúc đó cô hành xử giống như Tưởng Hi Văn nói, như vậy tình cảnh lúc đó sẽ ra sao.

"Vậy không được , mình không biết đối với người khác sẽ như thế nào, nhưng mình khẳng định với người như Trương Dương làm như thế sẽ không có hiệu quả, có lẽ lúc đó hắn sẽ bối rối thừa nhận, nhưng là chỉ cần quay lưng lại, đã có thể trở mặt không thừa nhận, cho nên mình nghĩ lúc ấy không cần nói gì cả, đôi gian phu dâm phụ ấy hiện tại chắc chắn không thể tách ra, chờ mình chuẩn bị tốt, sẽ cầm máy chụp ảnh chụp lại trò hề của bọn họ, như vậy hắn có muốn chống chế cũng không được. Hơn nữa mẹ mình còn nghe được một tin, căn nhà nhỏ hiện tại của Trương gia bọn họ, là nhờ giấy đăng kí kết hôn của mình mới được đơn vị cấp cho, cho nên căn phòng đó mình cũng có nửa phần trong đó. Cho dù bây giờ Trương Dương thực sự xin mình tha thứ, người Trương gia bọn họ cũng xin lỗi mình, mình vẫn muốn ly hôn, phần của mình mình sẽ lấy lại, dù chỉ một chút mình cũng không muốn cho bọn họ." Vương Tĩnh Kỳ một hơi đem ý nghĩ hai ngày nay nói ra, cả người thông suốt cũng thấy thoải mái. Đây là mục tiêu đầu tiên của cô, cô muốn chiến đấu vì mục tiêu của mình.

Ba người khác trong phòng ngủ đều trưng ra vẻ mặt khó tin, không ngờ trên đời này lại còn có người như Trương gia.

Vương Dĩnh sau khi hết kinh ngạc, cướp lời nói: "Nhà của mình có máy chụp ảnh, chờ ngày mai mình sẽ mang đến cho cậu."

Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười gật đầu đồng ý, cô đúng thật là không có máy ảnh, vốn đã tính mượn của các cô ấy.

"Tĩnh Kỳ, người nhà Trương gia cực phẩm như vậy, cậu phải để pháp luật can thiệp. Cậu cũng biết, mẹ mình là luật sư, chắc là có thể giúp đỡ cậu." Tưởng Hi Văn cũng muốn giúp bạn tốt.

"Hi Văn, cảm ơn cậu trước, để mình nói chuyện với Trương Dương trước đã, nếu bọn họ thật sự không phân rõ phải trái, mình nhất định sẽ nhờ dì giúp." Vương Tĩnh Kỳ đã sớm nghĩ qua việc thuê luật sư, nhưng hiện tại vẫn chưa cần thiết.

"Tĩnh Kỳ, cậu còn cần hỗ trợ cái gì thì nói với mình, mình nhất định cố hết sức giúp cậu." Từ Mộc Nghiên cũng muốn vì bạn tốt làm gì đó, nhưng lại không biết bản thân có thể làm cái gì.

"Ừ, mình biết các cậu quan tâm mình, nhưng chuyện này mình phải tự giải quyết. Nhưng nếu mình cần giúp đỡ, mình tuyệt đối sẽ không khách khí." Vương Tĩnh Kỳ cảm động, đây chính là bạn bè hai kiếp của cô.

Bốn người ở phòng ngủ thảo luận, cả buổi trưa cũng không ngủ, ngươi một câu ta một câu nghĩ cách giúp Vương Tĩnh Kỳ, làm thế nào để bắt tại trận kẻ bắt cá hai tay, rồi tìm cách thu thập chứng cứ.

Cái này còn chưa tính, mấy ngày kế tiếp, chỉ cần mấy người ở cùng một chỗ thì lại mang chuyện này ra bàn, Tưởng Hi Văn còn bày kế hoạch bắt gian tại trận cho Vương Tĩnh Kỳ, vô cùng đầy đủ chi tiết.

Vương Dĩnh dành ra một buổi tối, về nhà đem máy chụp ảnh nhà cô đến cho Vương Tĩnh Kỳ mượn.

Thời điểm này máy ảnh kỹ thuật số còn chưa phổ biến, cho nên Vương Dĩnh lại phải dành ra hai ngày huấn luyện cho Vương Tĩnh Kỳ, Vương Tĩnh Kỳ mới dám dùng.

Thứ sáu, giờ tan tầm, ba người đưa Vương Tĩnh Kỳ đến bến xe buýt gần trường học, nhìn cô lên xe, cuối cùng động viên cô, tiếp thêm cho cô dũng khí về nhà.

Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên xe buýt, gió thu thổi qua nhẹ nhàng phảng phất, nhìn cảnh phố không ngừng vụt qua, trong lòng chợt nghĩ, đời này mình nhất định phải hạnh phúc, vì sự quan tâm từ trong tim gan của bạn tốt, cô nhất định phải hạnh phúc.

Xe dừng lại, cô nhìn con đường về nhà, con đường này đối với cô mà nói đã hơi xa lạ. Đời trước ở chưa đến một năm, bởi vì thành phố D có một thị trưởng mới về công tác, huy động một hạng mục, nhà cô đột nhiên nhận được thông báo, vì mảnh đất nhà cô nằm trong vùng quy hoạch cho nên cần phải phá bỏ, lúc ấy những gia đình như nhà cô đều được cấp một khoản tiền đền bù tổn thất, hoặc là chỉ định vị trí nhà mới, còn có thể dọn trở lại nếu muốn, nhưng bởi vì khu nhà ở về sau bị xây thành một khu thương mại, không có nhà ở, cho nên việc dọn trở lại chỉ dành cho thương nhân, vì vậy người dân chỉ được nhận thêm tiền đền bù.

Lúc ấy đại bộ phận mọi người đều lựa chọn lấy khoản tiền bồi thường, chỉ có một nhóm người trực tiếp lựa chọn nơi ở mới, trên cơ bản không ai muốn mở cửa hàng, bởi vì lúc ấy giá cả chuyển nhượng cửa hàng rất mắc, ít nhất phải mấy chục vạn, đúng lúc này, có mấy người gan lớn, không muốn ở nhà mới, lại muốn dùng tiền mua cửa hàng.

Lúc ấy ông Vương cũng theo phần lớn số đông cầm khoản bồi thường, sau đó anh trai cô mua một căn nhà gia đình sang tay gần đây, còn lại hơn một nửa số tiền đều gửi tiết kiệm.

Có lẽ cô có thể lợi dụng lần quy hoạch này kiếm được một số tiền. Vương Tĩnh Kỳ vừa đi vừa tính toán chuyện này có khả thi hay không.

Chỗ ở của Vương gia là khu dân cư cũ kỹ, nhà cửa cũng đã hai mươi năm, diện tích lại nhỏ, xây dựng không hợp lý, phương tiện giao thông không được đầy đủ, làm cho giá nhà luôn không thể đi lên, giống như bây giờ một căn hộ bốn mươi mét vuông chỉ có hai vạn, hơn năm mươi mét vuông cũng chỉ có hơn ba vạn, sau khi quy hoạch xong người dân được cấp nhà mới tiện nghi không ít.

Vương Tĩnh Kỳ tính toán số tiền trong tay mình, gần như đủ để mua một căn nhà hai phòng, nhưng nếu cô bỏ hết số tiền vào chuyện này, có thể trong tay cô sẽ không còn một đồng nào, cô nghĩ có lẽ mình cần tìm thêm một công việc mưu sinh.

Mắt thấy đã về đến nhà, cô cũng không muốn nghĩ nữa, mặc kệ làm thế nào, chờ cô ly hôn xong rồi tính tiếp, nếu không lúc này cô mua gì cũng đều trở thành tài sản chung trên danh nghĩa vợ chồng, chắc hẳn một nhà Trương Dương đều hiểu rõ, nếu sau này biết cô buôn bán có lời, khẳng định sẽ không để yên mà ầm ĩ với cô. Cho nên thà rằng sau khi ly hôn rồi mới thực hiện, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa.

Đứng ở cửa nhà mình, lòng Vương Tĩnh Kỳ không bình tĩnh được, cô không tự giác nhớ lại chuyện đời trước.

Sau khi cô kết hôn, ba cô hoàn toàn chứng minh cho câu con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, cô có chuyện gì, ba cô đều không quan tâm, kêu cô đi về nhà chồng đi, mẹ cô cả đời sợ chồng, chuyện của con gái cũng tương tự, cho nên tuy rằng cũng yêu thương cô, nhưng không có lá gan nói. Về phần anh trai, vì có chị dâu, đoán chừng anh ấy cũng hữu tâm vô lực.

Kiếp trước khi sau cô bệnh nặng nhập viên, ba mẹ cũng không tới thăm cô một lần, chỉ có anh trai vụng trộm mang theo con gái tới vài lần, nhưng sau đó cũng không thấy bóng dáng. Cho nên trong lòng cô rất căm hận, ngoài người nhà Trương Dương, cô hận ba mẹ cô sao có thể tuyệt tình như vậy...

Cô đứng ở cửa hít thở sâu một hơi, tự nói với chính mình không sao, chờ cô ly hôn xong, bọn họ sẽ phân rõ giới hạn với cô, bản thân cô có thể sống tốt hơn. Làm rõ tâm tư, cô lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa.

"Mẹ, con đã về."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.