Lý Việt cầm danh sách trong tay, sửa sang lại quần áo một chút, ho khan một cái rồi gõ cửa phòng làm việc.
"Thị Trưởng Chu, Bộ trưởng bộ Giáo Dục Trịnh Kim Quốc vừa đưa văn kiện tới." Lý Việt vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Chu Cẩn Du đang ngồi ở bàn nghiêm túc làm việc.
Thời gian này thị trưởng Chu rất cần cù trong công việc, thật sự chăm chỉ. Nhưng ngài ấy thật sự chăm chỉ trong công việc như vậy mới là điều không bình thường.
Phải biết rằng anh theo thị trưởng Chu cũng đã vài năm, đối với tính cách của ngài ấy bản thân mình coi như cũng hiểu biết, cho tới bây giờ thị trưởng Chu sẽ không lấy công việc là trọng tâm. Kỳ thật anh hiểu rõ cuộc sống của ngài ấy, công việc kết hợp với hưởng thụ đó mới là cuộc sống tiêu chuẩn mà ngài ấy muốn.
Ngẫm lại, từ khi nào thì Thị trưởng Chu như vây? Lý Việt cẩn thận suy nghĩ lại, giống như, giống như chính là từ ngày ngài ấy đi họp từ tỉnh về, anh cân nhắc vài ngày, cảm thấy vấn đề chắc là nằm ở Vương Tĩnh Kỳ.
Anh là tâm phúc của Thị trưởng Chu, luôn nghiêm khắc tuân thủ suy nghĩ, mong muốn của lãnh đạo, gấp gáp làm theo phương châm của lãnh đạo, cho nên với khả năng của mình trong phạm vi có thể anh đã an bài hoạt động lần này, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề của lãnh đạo.
"Ừ, để ở kia đi." Chu Cẩn Du không ngẩng đầu, nhíu mày nghiêm túc bắt tay vào xử lý văn kiện.
Thành phố D này chỉ to bằng bàn tay nhưng không ngờ bên trong các mối quan hệ lại phức tạp như thế, chính mình đẩy nhanh hạng mục, có thể gây trở ngại tới lợi ích của họ một chút vậy mà một số người đã vội vàng nhảy ra, hừ, đúng là ngang ngược tàn ác.
Lý Việt thấy thái độ của Chu Cẩn Du như vậy, anh biết nếu mình không nói rõ ràng một chút thì đoán chừng văn kiện này lãnh đạo cũng không biết đến khi nào thì nhìn đến, khả năng nguyện vọng vì lãnh đạo chia sẻ ưu phiền của mình sẽ không đạt được, anh nghĩ qua một chút, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Thị trưởng, Trịnh Kim Quốc cố ý nói với tôi, lần này hoạt động thi đấu dạy học ở Thị Lí là vì đề cao trình độ giáo dục thành phố D của chúng ta, hắn cố ý dặn toàn bộ giáo viên giỏi thành phố D đều tham gia, Giống như trường Nhất Trung, trường trung học thực nghiệm tốt như vậy đều hưởng ứng kêu gọi, ở trong trường đều tổ chức các hoạt động thi đấu, đề cử một số giáo viên có năng lực một chút."
Lý Việt thấy Chu Cẩn Du chuyển dời sự chú ý khỏi văn kiện trong tay, anh đã biết mình đúng. Tranh thủ nói bổ sung: "Hiện nay trên cơ bản toàn bộ các trường trung học cũng đã hoàn thành sơ tuyển, danh sách các giáo viên tham gia khóa thi đấu đều đã đưa lên, ngay tại đây." Lý Việt chỉ vào văn kiện hắn vừa đặt trên bàn làm việc.
Chu Cẩn Du liếc mắt nhìn Lý Việt một cái, sau đó bỏ văn kiện trên tay xuống, cầm lấy văn kiện của Lý Việt đưa lật xem.
Lý Việt đã đem văn kiện sửa chữa lại một lần, danh sách các giáo viên tham gia để phía trước mà danh sách dự thi trường Nhất Trung đương nhiên là để ở đầu tiên.
"Trịnh Kim Quốc nói lần này muốn hoạt động thi đấu thật đặc sắc, thật sự làm cho chất lượng giáo viên được nâng cao, cho nên hắn chuẩn bị cho các giáo viên tham gia thi đấu bán kết tập trung huấn luyện, hắn cũng nói với tôi, bởi vì giáo viên tương đối nhiều cho nên muốn mượn phòng họp ở Thị Chính của chúng ta dùng một chút."
Chu Cẩn Du mở tài liệu ra liền thấy tên của Vương Tĩnh Kỳ, anh giương mắt quét một lượt từ trên xuống "Danh sách dự thi trường Nhất Trung", anh xem vài cái tên ở giữa danh sách, rõ ràng là bị sửa cho chữ thô hẳn lên, trong lòng anh cười một tiếng. Tên Lý Việt này đúng là một người khéo léo lấy lòng người, cũng may hắn là người trung thành, nếu không người như vậy chính mình cũng không dám dùng.
Nhưng nhìn đến cái tên này lại làm anh nhớ tới chuyện ngày đó. Nói thật, Chu Cẩn Du lớn như vậy, tuy rằng không thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng cũng thuận buồm xuôi gió mà lớn lên. Thời điểm mối tình đầu của anh, anh chỉ cần biết lấy bề ngoài, gia thế của mình, anh muốn cô gái như thế nào đều dễ như trở bàn tay, đương nhiên cũng không thiếu một ít thủ đoạn đùa giỡn, những người này đều bị lực hấp dẫn của anh gây chú ý, bình thường trước khi anh trở mặt anh đều nắm giữ họ ở trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Anh sẽ không tự đại cho rằng mọi cô gái trên thế giới này đều thích anh, nhưng anh cảm thấy người được anh coi trọng trên cơ bản cũng vừa mắt với anh.
Nếu thực sự không vừa mắt, vậy anh cũng không phải cố chấp cùng họ. Thiên hạ lớn như vậy, cũng không phải chỉ có một cô gái, không phải là không có người này thì sẽ có người khác sao?
Nhưng sau khi gặp cô gái Vương Tĩnh Kỳ này anh lại có chút thất bại, anh rõ ràng đã nói ám chỉ nhiều lần nhưng chính cô vẫn một mực từ chối. Trong lòng anh có chút buồn bực, cũng đúc rút được kinh nghiệm con gái là không thể quá chiều chuộng, nếu cô ấy không có chừng mực thì nên lạnh nhạt một thời gian là tốt nhất.
Thật sự không thể đem cô phân loại xem không vừa mắt như thế nào là tốt, phụ nữ còn có thể tìm được.
Nhưng hiện tại người dưới tích cực như vậy... Anh cảm thấy không vui vẻ nhận thì đúng là không biết xấu hổ.
Anh đem văn kiện trên tay để xuống bàn làm việc, thân thể như mặc giáp, ngồi liên tục mấy giờ phía sau lưng anh đã cứng ngắc.
"Việc này cậu đi sắp xếp một chút, nếu có thể hỗ trợ thì chúng ta sẽ giúp một tay, dù sao việc này nếu làm tốt thì cũng là chuyện tốt." Chu Cẩn Du nói không để ý chút nào, cũng không phải là việc gì quan trọng, phòng họp ở trong tòa cao ốc này cũng có mấy cái, cho dù là mượn một hai phòng cũng không ảnh hưởng gì tới công việc thường ngày.
"Ngài yên tâm, tôi chút nữa sẽ đi sắp xếp mọi thứ." Lý Việt gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
"Lãnh đạo anh xem dựa vào kế hoạch, thứ ba này huấn luyện bắt đầu sẽ tiến hành tổ chức nghi lễ, lãnh đạo anh có nên đến tạo bầu không khí cho các giáo viên không? Dù sao bọn họ huấn luyện tại đây, nói như thế nào thì chúng ta cũng phải quan tâm một chút, tỏ rõ thái độ của chúng ta."
"Ừ, cậu sắp xếp là được." Chu Cẩn Du vui vẻ đồng ý.
Vương Tĩnh Kỳ biết tương lai hai tháng tới chính mình sẽ rất nhiều việc, vốn tưởng thừa dịp còn có thời gian, đa số công việc trong tương lai cô đều muốn cống hiến, nhưng thật sự không cho cô không gian phát huy, vốn cô được phân tìm phòng, nhưng sau khi mọi người biết cô được đi huấn luyện, Từ Mộc Nghiên tự động cướp đoạt công việc của cô.
Chủ nhật bốn người trực tiếp đi xem phòng học, ký hợp đồng thuê phòng ngay tại đấy. Ký hợp đồng vui vẻ như vậy, nguyên nhân là vì chủ nhà là người thân của Từ Mộc Nghiên, là anh Đường bên nhà chồng của dì cô, nói chung là người bên nhà thông gia, tóm lại là có chút quan hệ.
(hu hu ta phải cân não cả buổi chiều mới hỉu được chủ nhà này có quan hệ gì)
Phòng các cô thuê lựa chọn chủ yếu là khu vực gần trường, bởi vì là họ hàng nên tiền thuê phòng cũng tương đối ổn, cho nên phòng học cứ đơn giản như vậy lại tìm thấy.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn tòa nhà hai tầng trong lòng cảm thán ngàn lần. Thật sự không thừa nhận suy nghĩ, coi như mình là người Trùng sinh, cô cũng không phải là người rất có năng lực, tối thiểu chút việc vặt vãnh này cũng không làm xong, cô không phải vạn năng. Ngẫm lại cô là người giàu ý tưởng, cô cảm thấy hiện tại càng nghĩ càng không thực tế.
"Được rồi, phòng học hiện tại đã thuê xong, chúng ta coi như là có tổ, chờ thêm thời gian nữa chúng ta tìm xem có thể nhờ các mối quan hệ để mua bàn ghế cũ tạm thời sử dụng, chờ đến khi có lợi nhuận chúng ta sẽ đổi đồ mới." Tưởng Hi Nghiên ở bên cô vừa ghi lại vừa lầm rầm.
Mấy hôm nay cô (Tưởng Hi Nghiên) phát hiện ra một vấn đề quan trọng, số cô chính là vất vả, tuy rằng ban đầu mọi người đều đem công việc chia đều, nhưng cuối cùng mọi việc lại trở về tay cô hoặc muốn cô làm nốt. Đương nhiên nói thật, nếu cô để cho mấy người...không tim không phổi kia làm việc thì cô cũng không yên tâm.
Vương Dĩnh lôi kéo Từ Mộc Nghiên lên xuống tầng trên, tầng dưới tán loạn, sau đó khoa tay mua chân tại chỗ bức họa, nơi này trang hoàng như thế nào, nơi kia đổi thành cái gì, rất ra dáng người chủ hiểu biết.
Nhìn mọi người như vậy, Vương Tĩnh Kỳ ngẫm lại chính mình là người đưa ra hạng mục này mà một chút đóng góp cô đều không có, cô rất xấu hổ.
"Được rồi, đừng bày ra bộ dáng kia, có ai xem đâu." Tưởng Hi Nghiên viết xong lập tức muốn làm chuyện nên làm, cô nhìn Vương Tĩnh Kỳ bên cạnh nhíu mày, quyệt miệng, bộ dáng nghẹn khuất, đi lên một bước cô liền đá nhẹ một cái vào mông Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ bị công kích nhưng một chút cũng không để ý, lấy tay vỗ vỗ mông, nhíu mày nói: "Tớ không phải là áy này sao? Vốn bây giờ là thời kỳ mấu chốt chúng ta gây dựng sự nghiệp mà tớ lại không thể hỗ trợ. Tâm tớ..." Cô nói xong còn làm ra bộ dáng thương tâm của Tây Thi .
"Không có việc gì, cậu không làm thì trả thù lao cho tụi tớ, chờ năm học kết thúc cậu lấy ra 15% lợi nhuận chia cho ba người chúng tớ mỗi người 5% hoa hồng là được rồi." Tưởng Hi Nghiêm không bị bộ dáng làm bộ làm tịch của cô lừa, đoán không chừng cô ấy nói không thể hỗ trợ nhưng trong lòng cô lại vụng trộm vui mừng vì không phải làm việc.
"Không có cửa đâu, tớ cho cậu biết, cậu chết tâm đi, đòi tiền tớ không có, đòi mạng cũng không cho." Vương Tĩnh Kỳ nghe được cô ấy đề cập đến tiền liền lập tức từ cửu nhỏ biến thành sói sám. Mặc kệ là ai, muốn khấu trừ tiền từ tay cô thì chỉ có hai chữ không có cửa đâu.
("Không có cửa đâu" trong nguyên tác là 没门 - Hán việt là "một môn" nên mình vẫn để là hai chữ chứ không phải là bốn chữ).
"Thật là keo kiệt. Cậu không phải mới một lần li hôn sao? Như thế nào lại yêu tiền như vậy, chẳng lẽ bị kích thích quá lớn." Vương Dĩnh từ trên lầu đi xuống chợt nghe thấy câu tuyên ngôn cuối cùng của Vương Tĩnh Kỳ về việc không có tiền, lập tức khinh thường gia nhập đội ngũ thảo phạt cô.
"Tiểu Dĩnh, Cậu đừng như vậy, Tĩnh Kỳ đã rất khó khăn để vượt qua, cậu đừng sát muối vào miệng vết thương của cậu ấy. Vả lại, cậu nói không đúng nha, trước khi li hôn Tĩnh Kỳ cũng yêu tiền như vậy." Từ Mộc Nghiên đi theo Vương Dĩnh xuống lầu, có chút không đành khi thấy Tĩnh Kỳ bị khi dễ, rất là trượng nghĩa mở miệng nói rõ ngọn nguồn.
"Chị gái, cậu đây là vấy bẩn lên mình à?" Vương Tĩnh Kỳ bất đắc dĩ, Chị gái Từ thật là có tài năng, nói như không nhưng lại ức hiếp người khác.
"Ha ha..."
Mọi người ở xung quanh phải dựa vào tường nhà để cười.
Mặc kệ là ở phương diện nào, mấy người các cô đều vô cùng cao hứng, dù sao mặc kệ về sau như thế nào, hôm nay các cô xem như là bước đầu gây dựng sự nghiệp, là một ngày đặc biệt đáng kỷ niệm.
"Được rồi, cậu cũng đừng giả bộ nữa, tớ nói cho cậu biết, cuộc sống của cậu tớ cũng không thể áp đặt được, dù sao cậu cũng không có năng lực đó. Nhưng lần này thi đấu ở Thị Lí cậu nên đạt được thành tích cầm giấy khen mang về để dán ở đây, cũng có thể có chút tác dụng tuyên truyền." Tưởng Hi Nghiên đứng ở cầu thang tầng 1 nơi có bức họa nói, cô nghĩ muốn làm một bức tường vẻ vang, đem bằng khen của giáo viên hoặc học sinh tốt nghiệp vinh dự treo nơi này làm tô đẹp thêm không gian, lại có tác dụng tuyên truyền, đúng là nhất cử lưỡng tiện
(nhất cử lưỡng tiện nghĩa là một công đôi việc).
"Không phải tốt như vậy, đây chính là toàn bộ tinh anh trong trường học được chọn lọc, tớ biết mình có bao nhiêu trọng lượng, yêu cầu của cậu tớ có thể đạt được không." Vương Tĩnh Kỳ cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng trong lần tham gia thi đấu này. Loại thi đấu này ở khiếp trước cô tham gia không ít, bên trong có bao nhiêu luồn cúi cô cũng biết một chút.
Tuy trình độ giảng dạy ở thời điểm thi đấu cũng có tác dụng, nhưng một bộ phận lãnh đạo muốn trường học tìm kiếm người tài.
"Không chí khí, tớ cũng không bảo cậu lấy giải nhất, tớ chỉ cần cậu có giấy khen là được, cậu biết giấy khen là gì không?" Vẻ mặt Tưởng Hi Nghiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Kỳ thật danh sách dự thi lần này có Tĩnh Kỳ mấy người các cô đều thực sự cảm thấy kinh ngạc, không phải Tĩnh Kỳ không có trình độ dạy học mà là các cô không có cái năng lực kia. Ngô Mật Nhi có trong danh sách dự thi thì mọi người đều có thể đoán được từ trước vì cô ta là một người có năng lực nịnh hót không ai bằng.
"A, a, a tớ hiểu được. Không phải chỉ là một cái giấy khen thôi sao, tớ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Vương Tĩnh Kỳ nghe cô ấy nói như vậy trong lòng liền không còn cảm thấy áp lực.
Phải biết loại thi đấu này chỉ cần tham gia, cuối cùng đều có thưởng, ngoài vị trí thứ nhất, thứ hai và thứ ba có phần thưởng khác, còn có phần thưởng ưu tú cùng các phẩn thưởng lung tung khác.