(1134)
Vương Tĩnh Kì vô cùng kích động,mang năm vạn đồng trong sổ tiết kiệm và một vạn đồng tiền mặt, đi bộ gần một giờ, giữa trưa mới tới bệnh viện.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, chuyện cô ly hôn cũng là một chuyện lớn. Mặc dù trước đây không nói với ba mẹ nhưng bây giờ chuyện đã như vậy rồi thì cũng nên thông báo cho hai người đó biết.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này cũng không nên để lâu. Hiện tại ba còn đang nằm trên giường bệnh, một chân còn bị treo nên nếu biết chuyện cùng lắm cũng chỉ mắng cô là đứa con bất hiếu mà thôi.
Còn mẹ, với tính cách yếu đuối như vậy, biết cô ly hôn, thì cũng không thể ngày nào cũng khóc. Vừa vặn hiện tại ba đang ở bệnh viện, mỗi ngày chăm sóc cho ông, cô vô cùng mệt mỏi, cũng chẳng có nhiều thời gian suy nghĩ, dù sao bên người vẫn còn có một người vô cùng phi thường.
Nghĩ vậy, Vương Tĩnh Kì đẩy cửa tiến vào trong phòng bệnh.
"Đây là những đồ ăn bà mang cho bệnh nhân như tôi sao: bạch thái mộc nhĩ, cháo đậu xanh. Đây là đồ ăn của người sao, chẳng khác gì đồ ăn cho lợn cả." Ba Vương nằm trên giường bệnh nhìn về phía cặp lồng cơm và mắng vợ.
Mẹ Vương bị soi mói, bị mắng cũng không nói gì chỉ lặng lẽ gắp hai miếng thịt vào bát ba Vương.
"Nơi này là bệnh viện, đồ ăn vô cùng đáng quý, ông chịu khó một chút, khi nào về nhà tôi sẽ mua sườn cho ông." Mẹ Vương sợ ông chưa vừa lòng, nhỏ giọng an ủi.
"Bà định nhân lúc tôi nằm đây không làm được gì mà ngược đãi tôi sao."
Ba Vương cũng không nhận ra mình đang được an ủi, mà cảm thấy bà ta chỉ ở đây cho có lệ nên giọng nói càng thêm tức giận.
Mẹ Vương bị nói vậy thì co rúm người lại không dám nói gì.
Mấy ngày này ông Vương ở bệnh viện bị bác sĩ chỉnh rất nhiều, cho nên mấy ngày này thấy bà Vương có chút không muốn gặp, mà những lời nói ấy khi mẹ Vương nghe thành khiêu khích.
Ông không dám cùng bác sĩ cãi nhau, nhưng vợ mình mà ông không trị được sao.
Cho nên mấy ngày này ba Vương chỉ ở một chỗ tìm điều gì đó rồi phát hỏa, tuy rằng hiện tại không thể đánh nhưng vẫn có thể tranh cãi.
Vương Tĩnh Kì đi vào phòng bệnh nhìn đến đúng là ba Vương đang nằm trên giường bệnh nhưng vẫn còn mắng mẹ cô.
"Ba, người thật là uy phong, một chân bị treo mà vẫn còn sức như vậy. Bác sĩ không phải đã nói người phải tĩnh dưỡng sao, nếu không lát nữa con sẽ đi hỏi bác sĩ xem có thuốc gì giúp cho ba bình tĩnh lại không. Mà ba cũng đừng sợ tốn tiền Trương gia người ta bồi thường cho ba cũng nhiều tiền lắm đó." Vương Tĩnh Kì có chút ảo não nhìn người mẹ chỉ biết cam chịu của mình nếu cô cũng vậy thì làm sao được.
Cô thật không ngờ đời trước là cứ để mặc tính tình của mẹ cho nên cuộc sống mới ra như vậy.
Ba Vương nghĩ con gái mình tới đây nói chuyện thật không biết trên dưới, trừng mắt nhìn "Cô cùng anh cô tới Trương gia giải hòa, bọn họ đền bao nhiêu tiền?"
Mẹ Vương thấy con gái tới thì lấy túi của con cất đi rồi lấy ghế cho con ngồi.
Thực chất phòng này là dành cho ba bệnh nhân, nhưng do ba Vương đấu tranh quá cho nên người ta xuất viện hết còn ba cô ở đây hưởng thụ một mình.
Vương Tĩnh Kì ngồi ở bên cạnh rồi mang một vạn đồng ra.
Ở trên đường tới đây, cô đã nghĩ sẽ nói dối ba, nhưng mà cô biết ông chắc chắn là sẽ biết, nếu sau này ông mà biết là cô tới náo loạn cùng anh trai thì thà bây giờ chia đều tiền luôn. Chia như thế nào thì cô đã suy nghĩ rất kĩ.
Cho nên cô không thấy được mắt ba mình đang sáng lên, đem một vạn đồng ra chia làm ba phần, một phần năm ngàn đồng, một phần hai ngàn, một phần ba ngàn.
"Ba, Trương gia đền một vạn đồng tiền thuốc, năm ngàn tiền viện phí." Vương Tĩnh Kì nói xong bình tĩnh đưa tiền cho cha, rồi mang phần còn lại bỏ vào trong túi.
Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của ba, cô mới bắt đầu nhẹ nhàng giải thích.
"Ba ngàn này con sẽ đưa cho mẹ, đề phòng còn cả phí trị liệu sau này của ba nữa." Gãy xương không phải ở viện một lần là được, mấy tháng nữa còn phải đi kiểm tra lại.
Mẹ Vương nhìn con gái đưa tiền tới trước mặt mình, chần chờ không dám nhận, giương mắt nhìn nhười đang ở trên giường bệnh, nhanh chóng đem tiền đẩy về.
"Mẹ không cần, con...Con cứ đưa tiền cho ba đi." Bà nhìn thấy ánh mắt của chồng mà thực sự rất sợ.
"Mẹ, người cứ cầm đi, chỗ này là tiền viện phí sau này nhỡ ba còn phải vào viện nữa thì sao. Mà con cũng đâu có đưa để mẹ xài, mẹ cứ giữ giùm ba đi." Vương Tĩnh Kì biết mẹ mình sợ cái gì, nhiều năm như vậy, tất cả tài chính trong nhà đều do ba giữ. Hơn nữa với ánh mắt ba đang nhìn mẹ hiện tại thì thật sự là không dám.
"Con cứ đưa ba giữ đi." Mẹ Vương vẫn không dám nhận.
"Bây giờ ba chưa cần dùng nên mẹ cứ giữ đi." Vương Tĩnh Kì trực tiếp đặt tiền vào tay bà "Nếu mẹ thật sự lo lắng thì lát nữa con sẽ đưa mẹ về nhà cất tiền."
Bên cạnh nghe thấy có tiếng đổ vỡ.
Không cần quay đầu lại, Vương Tĩnh Kì cũng biết là ba đang giận, cho nên chạy nhanh tới đưa tiền cho ông trước khi bị mắng "Ba, ở đây còn lại hai ngàn, ba cầm đi lúc nào muốn ăn gì chỉ cần nói mẹ đi mua là được."
Ba Vương tức qua định đánh Vương Tĩnh Kì nhưng bị tuột nên tiền cũng rơi ra luôn.
"Trước mặt tôi đem tiền của tôi ra chia. Cô muốn chết rồi phải không?"