(1707)
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tĩnh Kỳ tinh thần phấn chấn cùng mấy người Vương Dĩnh tới căn tin ăn điểm tâm, sau đó đến văn phòng soạn bài. Hôm nay cô có tiết dạy.
Chẳng qua dù là tiết học nào Vương Tĩnh Kỳ một chút cũng không lo lắng. Kiếp trước cả đời làm giáo viên toán, đối với nội dung trong sách giáo khoa và mấy quyển bài tập phụ đạo, bài tập nâng cao, cô đều thuộc nằm lòng, có thể đọc làu làu. Hơn nữa kiếp trước cô dạy ở trường cấp ba, cho nên các kì thi đại học cao đẳng hằng năm, cô đều phải cùng các giáo viên khác tới lấy đề để sửa bài. Cho nên sau khi trọng sinh, lợi thế của cô chính là biết rất nhiều đề thi toán trong các kỳ thi đại học. Mặc dù có nhiều phần không rõ năm nào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy, chỉ cần cô nhớ lại những đề thi đại học đã từng xem qua, mặc kệ là kỳ thi đại học nào cũng không có vấn đề gì.
Cho nên sau khi sống lại, biện pháp kiếm tiền đầu tiên cô nghĩ đến chính là đi dạy thêm. Cô biết trước tương lai, vài năm nữa, các lớp dạy thêm mọc lên như nấm, bất kì lớp nào có chút tiếng tăm đều chật kín chỗ. Thầy chủ nhiệm lớp mười còn tranh thủ thời gian sau giờ học chính khoá để mở thêm lớp dạy phụ đạo bên ngoài, rất nhiều giáo viên dạy những môn chính không phải đổi nhà thì là đổi xe, kiếm được rất nhiều tiền. Nghe nói có mấy người giáo viên, một kỳ nghỉ có thể kiếm được hơn mười vạn. Đương nhiên rầm rộ như vậy còn phải chờ thêm hai năm nữa.
Vương Tĩnh Kỳ vốn định lợi dụng số tiền trong tay mở một lớp dạy thêm, nhưng cô đã cân nhắc lại, biện pháp này không ổn, ít nhất hiện tại không thể được.
Cô chỉ là giáo viên mới, công tác chưa tới hai năm, chắc chắn sẽ không được nhiều phụ huynh tín nhiệm. Hiện tại trường học để cho cô dạy cấp ba đã phải chịu áp lực rất lớn. Nếu bây giờ cô mở lớp dạy thêm bên ngoài, khẳng định sẽ không có ai tin vào trình độ chuyên ngành của cô. Làm giáo viên cũng giống như bác sĩ, mọi người đều cho rằng bác sĩ càng lớn tuổi thì càng có kinh nghiệm.
Cho nên cô cũng tạm bỏ qua ý định mở lớp dạy thêm mà suy nghĩ biện pháp kiếm tiền khác.
Tối qua sau khi mấy người bạn thân nghe xong ý định của cô, mặc dù không đồng ý việc cô ra ngoài kiếm tiền là vì để đưa cho mẹ chồng, nhưng vẫn ra sức ủng hộ cô. Mặc kệ cô làm gì, họ cũng cho cô mượn tiền làm vốn. Mỗi người đều cho cô mượn một vạn đồng, điều này khiến cho cô rất cảm động.
Cô âm thầm thề ở trong lòng, bất kể sau này mình làm cái gì, chỉ cần kiếm được tiền, nhất định sẽ chia một phần cho họ.
Mấy người các cô cười cười nói nói cùng nhau đi đến lớp học, đến tầng ba mới tách ra.
Lúc Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Dĩnh đi vào văn phòng đã nhìn thấy lão yêu bà đang đứng trong phòng làm việc, giống như cố ý đứng đây để chờ các cô.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết, người này không thể cố ý dậy sớm đến văn phòng chỉ để chờ các cô được. Cái này cũng quá biến thái đi.
"Chủ nhiệm Trình hôm nay tới sớm vậy." Vương Tĩnh Kỳ vẫn là lễ phép cất tiếng chào hỏi.
"Ừ, hôm nay xe buýt tới sớm, tôi muốn đến văn phòng các cô xem một chút. Cô thật đúng là người bận rộn. Ngày hôm qua tôi đến đây mấy lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu." Chủ nhiệm Trình liếc nhìn mấy giáo viên trẻ tuổi trước mắt, nói xéo.
Các cô cho rằng ngày hôm qua chỉ bằng chút thủ đoạn đã nghĩ là có thể giấu giếm được tôi? Hừ, thật sự mắt chó của mấy người bị mù mà. Ngày hôm qua bà ta đến tìm Vương Tĩnh Kỳ vài lần, chủ yếu là muốn nói cho cô biết, hôm nay có lãnh đạo đến dự giờ tiết học của cô, cái chính là vì muốn khảo hạch trình độ của cô xem có thể đảm nhiệm dạy cấp ba được không. Đến đây mấy lần cũng không nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ, bà cũng không đem việc này nói ra. Cũng không phải là bà không thông báo, thật sự là do không nhìn thấy người. Hừ, ngược lại bà muốn xem xem, Vương Tĩnh Kỳ này bỗng nhiên biết có người muốn dự giờ tiết học của cô thì sẽ xấu mặt thế nào. Sau hôm nay, nếu bà ta tỏ thái độ không hài lòng với giáo viên mới ở trước mặt lãnh đạo, cũng sẽ không có ai nói gì bà được. Cũng không phải là bà đang nhằm vào người nào đó, đây chỉ là bàn chuyện chính sự thôi.
Chủ nhiệm Trình trong lòng đắc ý, trên mặt cũng dịu đi một chút, nói: "Lẽ ra ngày hôm qua tôi đã muốn thông báo cho cô nhưng đến trưa cũng không thấy cô đâu. Bây giờ nói cho cô biết. Cô chuẩn bị một chút đi, lát nữa tới tiết hai, mấy vị lãnh đạo trường ta sẽ đến dự giờ tiết của cô." Bà ta nói xong, cũng không nhìn phản ứng của các cô, xoay người xách túi đi về phòng làm việc của mình.
Vương Dĩnh giơ một ngón tay giữa hướng về phía văn phòng, miệng hùng hùng hổ hổ: "Lão yêu bà kia tuyệt đối là cố ý. Ngày hôm qua cậu không ở đây, bà ta nói với mình không được sao. Bà ta chính là cố tình không muốn thông báo cho cậu, để cho cậu hôm nay không kịp chuẩn bị. Tĩnh Kỳ, làm sao bây giờ, cậu còn chưa có soạn bài mà."
Vương Dĩnh vò đầu, theo như lời của lão yêu bà kia, chắc chắn những vị lãnh đạo lần này tới dự giờ rất quan trọng, có thể liên quan tới phát triển sự nghiệp tương lai sau này của Tĩnh Kỳ. Trách không được, ngày hôm qua lão yêu bà đó tới hỏi cô, lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nói cái gì bà ta cũng không hề hoài nghĩ, hoá ra là dụ các cô vào tròng.
Hừ, hèn gì bà ta phải li hôn, trong mắt toàn ý đồ xấu xa như vậy, có người chịu đựng được bà ta mới là lạ.
Vương Tĩnh Kỳ nghe chủ nhiệm Trình thông báo, một chút cảm giác lo lắng đều không có. Đứng trên giảng đường đã hai mươi năm, nếu như còn sợ người ta đến dự giờ, vậy thì quá uổng phí cả đời trước rồi.
"Không sao đâu, không phải chỉ là dự giờ thôi sao, mình cứ dạy theo kế hoạch thôi, có cái gì thì mình giảng cái đấy. Mình nghĩ mấy vị lãnh đạo đó cũng không thể bới lông tìm vết được. Với lại không phải tiết hai mới dự giờ sao, mình vẫn còn thời gian chuẩn bị mà, không có việc gì đâu".
"Đi, đi làm đi, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, những chuyện khác cậu không cần phải quan tâm, mau tranh thủ thời gian soạn bài, chuyện khác cứ để mình." Vương Dĩnh nói xong đem đồ trong tay ném lên bàn làm việc, cầm cây chổi bắt đầu quét rác.
Bởi vì hai người trẻ tuổi nhất trong văn phòng, lại ngủ lại trường học, mỗi ngày đều đến văn phòng sớm nhất, cho nên hai người chủ động đảm nhận công việc quét tước văn phòng vào buổi sáng.
Hơn nữa bởi vì tính cách hai người không tệ. Tính Vương Dĩnh hơi tuỳ tiện, ai nói cái gì cũng không thèm để ý. Vương Tĩnh Kỳ lại giống như người vô hình, bình thường cũng không hay phát biểu ý kiến, lại còn chịu khó, cho nên các giáo viên khác trong văn phòng cũng rất yêu thích, chỉ trừ cái lão yêu bà kia.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không nhiều lời, nhìn thấy chiếc đệm hoa mình sử dụng nhiều năm liền tới đó ngồi xuống. Sau đó theo thói quen, kéo ngăn kéo bên tay phải, từ khi bắt đầu công tác, cô đã hình thành thói quen, giáo án và sách giáo khoa đều đặt ở vị trí cố định.
Từ trong ngăn kéo lấy sách giáo khoa và giáo án ra, thời điểm hiện tại máy tính còn chưa thông dụng, giáo viên trong văn phòng vẫn chưa có máy tính, cho nên tất cả giáo án đều là viết tay. Kế hoạch dạy học đều dựa vào giáo án này.
Cô mở giáo án ra, dựa theo ngày, tìm được chương trình học hôm nay mình phải giảng. Tuy rằng nhắm mắt lại cô cũng biết nên giảng thế nào, nhưng theo nguyên tắc dạy học, cô vẫn phải mở giáo án ra, đem những phần trọng điểm liệt kê hết lên trên giấy.
Không bao lâu sau, những đồng nghiệp lục tục tiến vào văn phòng, sau khi nghe Vương Dĩnh nói lãnh đạo muốn dự giờ tiết của Vương Tĩnh Kỳ thì đều nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông.
Vương Tĩnh Kỳ đem bài giảng kiểm tra lại một lần nữa, sau đó mới chuẩn bị lên lớp. Mấy giáo viên khác trong văn phòng quan tâm, dặn dò cô phải bình tĩnh, cố gắng làm thật tốt. Vương Tĩnh Kỳ cảm động, nhẹ gật đầu với mọi người rồi mới rời đi.