Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 32




(1535)

Chu Cẩn Du căn bản không có ý định sẽ đưa Vương Tĩnh Kỳ về nhà, vì anh tưởng rằng Vương Tĩnh Kỳ ở cùng với chồng, thật vất vả anh mới có cơ hội kéo gần khoảng cách với cô hơn, sao có thể đưa cô về với chồng cô được.

Lại nói khi anh gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ, rõ ràng anh nghe được, mấy người bạn của Kỳ Kỳ đều nói, chồng của Kỳ Kỳ ra ngoài tìm người phụ nữ khác, Kỳ Kỳ đang đòi li hôn. Cho nên, hiện tại mình cũng không tính là đào góc tường nhà người khác, cùng người đã kết hôn dây dưa không rõ. Xét ra việc anh làm vẫn còn tốt chán, xem như an ủi một cô gái tâm hồn bị tổn thương đi.

Anh lái xe về căn biệt thự của mình, sau khi xuống xe, anh quay người mở cửa xe bên ghế lái phụ, thấy Vương Tĩnh Kỳ không tim không phổi kia ngủ quên mất, liền ôm cô vào trong nhà.

Căn biệt thự này của anh có hai tầng, tầng dưới là phòng khách, phòng bếp, và một phòng dành cho khách, tầng hai là phòng ngủ của anh và thư phòng.

Anh lên tầng hai, đặt cô lên giường, Vương Tĩnh Kỳ vẫn chưa tỉnh, ngược lại còn tìm tư thế thoải mái hơn để ngủ.

Chu Cẩn Du nhìn cô gái ngủ trên giường, trong lòng không những không cảm thấy phiền mà còn rất ấm áp.

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, tỉnh lại, em ngủ như vậy ngày mai tỉnh dậy sẽ rất khó chịu, dậy đi rửa mặt, thay quần áo rồi ngủ tiếp được không?" Chu Cẩn Du ngồi bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ, ngoài miệng thì kêu cô dậy, tay lại vuốt ve khuôn mặt phấn nộn, nhỏ nhắn của cô.

Trong lòng không khỏi cảm thán, gương mặt mình nhớ thương suốt thời gian qua, rốt cuộc cũng được chạm vào. Cảm giác so với tưởng tượng còn mềm mại hơn.

Vương Tĩnh Kỳ đang ngủ ngon, bỗng dưng cảm thấy trên mặt mình có cái gì đó sờ qua sờ lại, làm nhiễu loạn giấc mộng của cô, cô nhíu mày, hất cái thứ trên mặt ra, sau đó miệng thì thầm nói: "Đáng ghét, khó chịu quá."

Chu Cẩn Du nhìn cô không ngừng cọ cọ trên mặt mình, trong mắt đầy ý cười nói: "Heo nhỏ lười, em ngủ ngon đi, hôm nay tôi sẽ chăm sóc cho em."

Anh nói xong, liền ngồi xổm xuống giúp Vương Tĩnh Kỳ tháo giày.

Từ khi sinh ra tới giờ, bởi vì thân phận của anh không tầm thường, anh chưa bao giờ phải hầu hạ ai, đừng nói là giúp một cô gái cởi giày.

Không ngờ hôm nay anh lại có thể hầu hạ cô gái nhỏ say rượu một cách tự nhiên như vậy, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để cô thoải mái hơn thôi.

Nhìn bộ âu phục trên người cô, nghĩ cứ mặc như vậy ngủ suốt đêm thì thật không dễ chịu, cũng thuận tay giúp cô đem quần áo cởi ra.

Trong lòng anh đang tìm lí do cho mình, tay liền hướng về mấy cái nút trước ngực Vương Tĩnh Kỳ. Âu phục, áo sơ mi, quần dài, lần lượt được cởi ra, trên người Vương Tĩnh Kỳ chỉ còn nội y.

Vương Tĩnh Kỳ nằm sấp trên giường, chỉ mặc nội y màu trắng khiến cho Chu Cẩn Du nhìn không sót một thứ gì, Chu Cẩn Du có chút kiềm chế không được, đưa tay sờ vòng ba trắng muốt của cô.

Vuốt ve trong chốc lát, Chu Cẩn Du thấy còn chưa đủ, liền cúi người xuống, đem tiểu bạch thỏ trên giường quay lại, bắt đầu không ngừng hôn hai má cùng khuôn mặt cô, cuối cùng mới cẩn thận hôn đôi môi đỏ mọng, lưu luyến mãi không muốn ngừng.

Thật ra ban đầu anh chỉ đơn thuần giúp cô cởi bỏ bớt quần áo ngủ cho dễ chịu, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để khi dễ làm loại chuyện không có nhân phẩm này, anh mới khinh thường không làm, hơn nữa anh còn biết Vương Tĩnh Kỳ đã chuẩn bị li hôn, vậy anh càng không cần phải nóng lòng.

Mặc kệ trong lòng anh nghĩ như thế nào, nhưng khi hôn cô anh có chút không khống chế được chính mình.

Vương Tĩnh Kỳ đang ngủ, cảm thấy như có gì đó đang liếm trên mặt mình, quấy rầy giấc mộng , cho nên cô hơi mở miệng nói: "Cút ngay."

Nhưng không ngờ như vậy lại tạo cơ hội cho Chu Cẩn Du.

Chu Cẩn Du thừa dịp cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi liền tiến công thần tốc quấn lấy lưỡi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Vương Tĩnh Kỳ vốn cảm thấy khó chịu mới kêu lên, không nghĩ tới mình kêu không được, còn bị bịt miệng lại, cô cảm thấy càng lúc càng khó thở, muốn ngủ cũng không ngủ nổi nữa, đành phải mở đôi mắt đầy sương mù của mình ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cẩn Du hơi buông người trong lòng ra, môi dán vào môi cô, hỏi một câu: "Tỉnh rồi à?"

Vương Tĩnh Kỳ ngây ngốc trả lời: "Tỉnh rồi." Sau đó cảm thấy lúc nói chuyện, môi có chút đau, tay cô giống như bị ai đó giữ lại, không thể cử động, cô liền vươn lưỡi ra liếm một chút.

Khi cô dùng đầu lưỡi liếm môi, cảm giác trên môi mình còn có gì đó mềm mềm, không biết là gì, liền liếm liếm thêm một chút.

Chu Cẩn Du hít sâu một hơi, cô gái nhỏ đang dụ dỗ anh sao?

"Nếu em tỉnh, vậy chúng ta tiếp tục thôi." Anh nói xong, lại cùng cái miệng nhỏ nhắn của cô dây dưa, dùng sức hôn.

Vương Tĩnh Kỳ vốn cũng có chút choáng váng, không thể hít thở không khí, cô bắt đầu vặn vẹo người. Chu Cẩn Du làm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, kích động muốn một ngụm ăn luôn người phía dưới, hôn càng lúc càng gấp gáp, âm thanh nhỏ phát ra trong phòng ngủ, vô cùng ái muội. Hai tay anh đang ôm mông cô càng lúc càng dùng sức ma sát với thân dưới đang căng ra của mình.

Mà Vương Tĩnh Kỳ sau một lúc vặn vẹo cũng giải thoát được tay của mình, cô đưa tay lên, nắm tóc trên đầu anh, dùng sức kéo.

Chu Cẩn Du đang hôn rất hăng say chợt cảm thấy da đầu mình tê rần, lực kéo rất mạnh, anh muốn mặc kệ, nhưng cuối cùng cũng bị ép tạm dừng nụ hôn.

Miệng Vương Tĩnh Kỳ rốt cuộc được tự do, cô hung hăng hít vào mấy ngụm khí lớn, mắng: "Hừ hừ, muốn giết người à!"

Chu Cẩn Du xoa tóc, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt sương mù, giống như một con cá nhỏ mắc cạn, đáng yêu cực kỳ. Nhịn không được lại cúi xuống hôn cô, nói: "Bảo bối, em thật đáng yêu."

Trong lòng anh quyết định, hiện tại anh rất thích cô gái này, cô có thể khiến cho anh cảm thấy rất vui vẻ, vậy để cô trở thành người của mình đi, dù sao cô cũng muốn li hôn, như vậy với cô cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa, anh còn có thể giúp cô một chút, xem như là đôi bên cùng có lợi.

Vương Tĩnh Kỳ không biết người trước mặt nghĩ gì, nếu biết suy nghĩ trong lòng anh, thì vừa rồi không chỉ là kéo tóc, mà còn đánh cho bầm mặt.

"Anh là ai? Tôi đang ở đâu?" Vương Tĩnh Kỳ mơ mơ màng màng nhìn Chu Cẩn Du, người trước mặt quen hay lạ cô cũng chẳng thể nào nhận ra.

Chu Cẩn Du cứng người lại, nheo mắt, nguy hiểm hỏi: "Em không biết tôi?"

Vương Tĩnh Kỳ cố gắng mở to mắt ra, nhìn kỹ rồi trả lời: "Không biết. Anh là ai? Tôi đang ở đâu vậy?"

"Tôi là Chu Cẩn Du." Giọng điệu Chu Cẩn Du có chút cứng ngắc nói, anh vạn lần không ngờ, hai người đã tiếp xúc thân mật như vậy, cô gái nhỏ này lại không nhận ra anh.

"Chu Cẩn Du? À tôi biết Chu Cẩn Du." Vương Tĩnh Kỳ cố gắng nghĩ nghĩ, người này cô biết, nhưng mà... Cô lại cố gắng nhìn người trước mắt mình, lắc lắc đầu nói: "Không đúng, anh nói dối, Chu Cẩn Du mặc tây phục, anh chẳng mặc gì hết, Chu Cẩn Du cao như vậy, anh chỉ cao bằng tôi." Vương Tĩnh Kỳ lấy tay so đầu mình với đầu anh, ý nói Chu Cẩn Du cô biết so với anh cao hơn.

Chu Cẩn Du nhìn người dưới thân, có chút dở khóc dở cười, cô đúng là uống nhiều quá rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.