Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 27




(1836)

Thứ năm tại trường học, từ sáng sớm đã có người đến thông báo, thứ sáu thị trưởng Chu Cẩn Du sẽ tới trường để thanh tra.

Nhà trường cực kỳ coi trọng chuyến đi thăm của lãnh đạo thành phố lần này. Cho nên toàn trường đều đang gấp rút chuẩn bị.

Học sinh cấp ba cũng được nghỉ học nửa buổi để đi dọn vệ sinh quanh trường. Học sinh cấp một cấp hai còn thảm hại hơn, nghỉ học cả một ngày, buổi sáng quét dọn vệ sinh, buổi trưa mặt trời lên đến đỉnh đầu vẫn phải nai lưng ra nhổ cỏ trên sân thể dục.

Các thầy cô giáo cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là thu dọn văn phòng cho sạch sẽ, sau đó phải chỉnh sửa những tư liệu, giáo án cho kỹ càng, còn cả sổ đầu bài, bài tập, chương trình học, chính trị học cả một đống lớn vân vân.

Sau một ngày làm việc cật lực thì mọi việc cũng đã ổn, đồng thời từ trong ra ngoài đều rực rỡ hẳn lên. Hai bên sân trường được cắm những là cờ màu tung bay trong gió. Những bông hoa nhỏ trong bồn cũng đang nở ra đẹp vô cùng.

Sáng sớm thứ Sáu, ban lãnh đạo nhà trường đều tập trung ở cửa trường học, không ngừng nhìn ra phía con đường lớn. Theo lịch hẹn, tám giờ khách sẽ tới, nhưng mãi tới chín rưỡi mới thấy bóng dáng của đoàn xe.

Đi đầu là mấy chiếc xe cảnh sát, phía xa xa có một chiếc xe màu đen đang tiến lại gần. Chờ sau khi xe dừng lại, Cao Phẩm Nghiêm mới dẫn các lãnh đạo của nhà trường tới nghênh đón.

Chu Cẩn Du được rất nhiều người bảo vệ xung quanh tiến về phía trường. Xung quanh còn có rất nhiều máy ảnh máy quay phim của đám phóng viên không ngừng tác nghiệp.

"Trời, thị trường Chu trẻ thật đấy. Không biết anh ta đã kết hôn chưa?" Lưu Quế Lan ghé vào bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu nói với mấy đồng nghiệp xung quanh.

"Chị hỏi cái này làm gì, dù anh ta có chưa kết hôn cũng đâu tới lượt chị." Cô giáo Lưu ở bên cạnh trêu ghẹo.

"Này, là giáo viên rồi đấy, sao suy nghĩ lại đen tối như vậy chứ. Chị đã bao nhiêu tuổi rồi, con chị bây giờ cũng đã lên đến đại học, vậy mà còn trêu chị mấy vụ này nữa là sao." Lưu Quế Lan trừng mắt nhìn cô giáo Lưu bên cạnh.

Người bên cạnh thấy hai người đấu khẩu cũng cười theo. Có những giáo viên còn đang dạy học vẫn chú ý đến cổng trường, còn văn phòng của bọn người Vương Tĩnh Kỳ do không có lớp nên đều đến bên bệ cửa sổ ngó đầu ra nhìn xuống.

"Đừng giận nữa, ý của cô giáo Lưu là dù chị có già hơn mấy tuổi nhưng nhìn chị vẫn thanh xuân phơi phới mà." Vương Dĩnh vỗ vai Lưu Quế Lan an ủi.

Lưu Quế Lan cũng không phải tức giận thật, nghe Vương Dĩnh nói xong lại cười nói vui vẻ như trước. Mấy người tiến về phía cửa sổ nhìn xuống.

Trong phòng mới chỉ có Vương Tĩnh Kỳ là được gặp Chu Cẩn Du, những người khác đều chưa gặp bao giờ.

"Chao ôi, trông vóc dáng thật không nhỏ, còn cao hơn hiệu trưởng của chúng ta nửa cái đầu, anh ta ít nhất phải cao một mét tám."

"Xa quá, không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắc không tệ."

"Đúng vậy, chị xem dáng đi của anh ta kìa, thật phóng khoáng."

Trong khi các cô giáo còn đang bàn tán thì Chu Cẩn Du và hiệu trưởng đã vào tới phòng hội đồng.

Chu Cẩn Du ngồi trong phòng hội đồng, vừa nghe Cao Phẩm Nghiêm phát biểu vừa theo dõi những tài liệu của trường học trong tay.

Lúc đến không chỉ có Chu Cẩn Du mà còn có cả bộ trưởng bộ giáo dục của thành phố Trịnh Kim Quốc. Ở thành phố D, ngôi trường này là một trong những trường thuộc top đầu, bất kể là tỉ lệ đậu đại học hay khả năng quản lý đều cực tốt. Vậy mà bây giờ lại thấy Chu Cẩn Du vừa xem tài liệu vừa chau mày khiến cho Trịnh Kim Quốc vô cùng lo lắng đứng ngồi không yên. Nếu như phó thị trưởng không hài lòng với trường học này, chức quan này của ông ta cũng đừng mong giữ được.

Một lúc sau, hiệu phó của trường cũng bước lên báo cáo những điểm nhấn trong khả năng quản lý trường học. Lúc này, Chu Cẩn Du chợt quăng tập tài liệu đang cầm trong tay lên bàn, cũng không biết đã xem xong chưa, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận không muốn xem nữa của anh ai cũng sợ, đặc biệt là Trịnh Kim Quốc, ông cảm giác giống như đang ngồi trên đống lửa.

Trái tim của ông ta đã già yếu, làm sao chịu được cảm giác lo lắng này, ông khẩn trương phóng ánh mắt cầu xin giúp đỡ qua cho thư ký Lý.

Vốn dĩ từ nãy tới giờ thư ký Lý ngồi ghi chép không chớp mắt. Nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng cháy hừng hực của bộ trưởng Trịnh, anh ta muốn coi nhẹ cũng khó.

Ngẩng đầu nhìn bộ trưởng Trịnh bên cạnh, nhận thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ đến đáng thương của ông ta, lại quay sang nhìn Cao Phẩm Nghiêm đang lau mồ hôi, ở phía đằng xa là hiệu phó đang lắp bắp báo cáo. Haiz, thật không hiểu nổi lãnh đạo trường này, có báo cáo thôi mà cũng có thể đạt đến trình độ này.

Chẳng qua anh ta đã biết rõ, xuất hiện loại tình huống này, trường học báo cáo không chu đáo chỉ là một mặt, căn bản là do tâm tình thị trưởng Chu không tốt, cho nên xử lý mọi việc càng nghiêm khắc hơn bình thường.

Hôm đó sau khi gặp Triệu Vệ Quốc ở nhà hàng, lúc trở về thị trưởng Chu đã sai anh sắp xếp một buổi xuống thanh tra trường học này, hơn nữa còn dặn anh mang tư liệu của các giáo viên tới.

Anh lập tức nghĩ tới cách thị trưởng đối xử với Vương Tĩnh Kỳ hơi khác biệt. Vậy nên sau khi cân nhắc, hoặc giả có chuyện gì đó, ngay hôm sau anh ta liền mang tài liệu nhân sự trong trường học đặt lên bàn thị trưởng Chu, hơn nữa anh còn cố tình chuẩn bị tài liệu về cô giáo Vương kĩ hơn, còn đặt nó lên trên cùng.

Sau khi thị trưởng Chu xem xong, cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng lườm anh ta một phát.

Vài ngày sau đó, tâm tình của thị trưởng Chu vẫn rất rất xấu, anh ta có chút không rõ, chỉ biết tình trạng này xảy ra là khi vừa xem xong tài liệu nhân sự kia, anh ta vì muốn tháo gỡ nỗi phiền muộn cho lãnh đạo, nên đã thầm lén đem đống tài liệu kia ra nghiên cứu một lần, thì ra đúng là vì cô giáo Vương Tĩnh Kỳ.

Thư ký Lý xem lại tập tài liệu đó mới biết vấn đề nằm ở đâu. Không ngờ Vương Tĩnh Kỳ còn trẻ như vậy mà đã kết hôn được hai năm. Bảo sao tâm trạng của thị trưởng Chu xấu như vậy.

Cho nên tổng kết lại, đều là vì cô giáo Vương Tĩnh Kỳ kia, mới tại thành cục diện như hiện tại. Nhưng thật lòng anh ta vẫn không rõ, suy cho cùng thị trưởng Chu đối với Vương Tĩnh Kỳ là như thế nào, dù sao cũng là phụ nữ đã kết hôn, thị trưởng Chu muốn kiếm phụ nữ, loại điều kiện này đâu đủ tư cách, mà trước giờ cũng chưa từng nghe qua thị trưởng Chu dây dưa không rõ với phụ nữ đã có chồng.

Mà tình huống bây giờ, không phải là đang chữa ngựa lành thành ngựa què sao.

Trong lúc phó hiệu trưởng đang lắp bắp báo cáo, anh ta đi đến bên cạnh thị trưởng Chu, nhỏ giọng nói: "Phó thị trưởng, anh xem nếu chúng ta chỉ nghe báo cáo thôi không phải quá phiến diện sao, hay là chúng ta đến thẳng lớp học dự giờ một phen, xem tình hình học tập của học sinh và cách giảng dạy của các giáo viên như thế nào?"

Anh ta dè dặt hỏi, chỉ sợ không đoán trúng ý đồ của sếp.

Chu Cẩn Du thực sự ngồi nghe có chút mệt mỏi, nghe đề nghị của thư ký Lý liền liếc mắt nhìn anh ta một cái, nể mặt nói: "Được, chúng ta đi xem thử tình hình dạy học thực tế xem."

Một đám lãnh đạo đứng sau phụ họa gật đầu, Cao Phẩm Nghiêm làm việc nhanh lẹ, trựa tiếp đem thời khóa biểu cấp hai cấp ba đưa lên, tỏ ý tùy ý lãnh đạo chọn.

Chu Cẩn Du lật lật hai cái, không tự giác dừng lại ở thời khóa biểu cấp ba.

Thư ký Lý đứng bên cạnh chú ý tầm mắt của thị trưởng Chu, nhanh chóng hỏi: "Nếu bây giờ chúng tôi đi thì có thể nghe được tiết mấy?"

Cao Phẩm Nghiêm nhìn đồng hồ trên tay, sau đó lau mồ hôi nói: "Tiết ba chỉ còn hơn mười phút là hết giờ, chúng ta có thể đến nghe tiết thứ tư." Vốn tổ thanh tra đã đến muộn, vừa rồi còn ở đây nghe báo cáo một hồi lâu, cho nên thời gian đã ít lại càng ít.

"Phó thị trưởng, hay là chúng ta đến nghe một tiết của học sinh cấp ba, cấp ba có thể thể hiện rõ nhất trình độ dạy học của các giáo viên."

Thư ký Lý trông thấy thị trưởng Chu gật đầu, anh mới nói tiếp: "Vậy lớp thứ tư của cấp ba này thế nào?"

Chu Cẩn Du đã sớm thấy được tiết của lớp đó là tiết toán, giáo viên đứng lớp là Vương Tĩnh Kỳ.

"Được, đi nghe tiết này."

Anh đặt ngón tay lên bàn, gõ nhẹ từng nhịp chờ bên kia thông báo xuống, hiện giờ không thể tập trước được, chỉ nghe thông báo sớm trước mười phút, người giáo viên kia muốn chuẩn bị trước cũng không kịp, bây giờ thông báo sớm chỉ để lớp chuẩn bị sẵn sàng, nhiều người đến dự giờ như vậy, phải chuẩn bị đủ ghế cho lãnh đạo, cũng không thể để cho lãnh đạo đứng nghe suốt một tiết được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.