Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 25




(1886)

Triệu Vệ Quốc nghe Chu Cẩn Du nói xong, mặt mũi hắn tràn đầy vui mừng cười tươi roi rói. Hắn vốn tưởng rằng phó thị trưởng kính xong ly rượu này rồi đi ngay, hiện tại xem ý tứ của anh ta, có lẽ sẽ ở lại đây thêm một lúc nữa, đây thật sự là một chuyện vô cùng vô cùng vinh hạnh.

Chu Cẩn Du nhìn thư ký Lý đang đứng ở sau lưng, ra hiệu đưa cho anh một cái ghế, sau đó gọi người quản lý nhà hàng mang đến một bộ đồ ăn, Chu Cẩn Du và thư ký Lý cũng ngồi xuống bàn.

Triệu Vệ Quốc bắt đầu giới thiệu từng người trên bàn cho thị trưởng Chu. Nhắc tới Triệu Vệ Quốc thì hắn cũng có chỗ hơn người, những người giáo viên này hắn chỉ mới nghe Ngô Mật Nhi giới thiệu một lần đã có thể nhớ chính xác, lúc này hắn rất tự tin đứng dậy giới thiệu cho thị trưởng Chu.

Mỗi lần giới thiệu vị giáo viên nào thì người đó sẽ đứng lên kính Chu Cẩn Du một ly rượu. Đến lượt Vương Tĩnh Kỳ, cô nghĩ, cô đã được sống lại một lần, ngàn vạn lần không thể để cho mình mất mặt thêm lần nào nữa.

Nhưng đối với việc uống rượu, ở kiếp trước hay kiếp này cô đều không làm được, nhưng cũng không dám làm như vừa rồi, dùng nước sôi qua mắt người khác, cho nên lúc cô đứng lên mời rượu cũng tự rót cho mình một ly rượu.

Cô cố gắng để bản thân không khẩn trương, "Thị trưởng Chu, với tư cách là một công dân bình thường, tôi thực sự rất cảm ơn anh đã cống hiến hết mình cho sự phát triển của thành phố D, để người dân chúng tôi nhận được những lợi ích cũng như thuận lợi, nhân buổi tiệc của trưởng phòng Triệu, tôi kính thị trưởng Chu một ly, xin uống trước để tỏ lòng ngưỡng mộ."

Cô trông thấy người khác nói vài câu lấy lòng, sau đó uống một ly rượu là xong việc, cô cũng làm theo như vậy, không ngờ sau khi cô uống xong, thị trưởng Chu lại không uống mà còn hỏi ngược lại cô một câu.

"Ồ, tôi chỉ mới tới thành phố D thôi, tôi thật không biết bản thân đã cống hiến được gì cho sự phát triển của thành phố D đấy, đây là cô giáo Vương đúng chứ, cô có thể nói tôi nghe không?" Chu Cẩn Du nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt đang giả bộ trấn tĩnh, tự dưng anh muốn trêu cô một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô càng khiến tay anh ngứa ngáy muốn sờ thử lên gò má cô.

Vương Tĩnh Kỳ lập tức ngẩn người, cô nói trôi chảy như vậy, không nghĩ tới thị trưởng Chu lại truy hỏi rõ như thế. Cái này bảo cô phải trả lời thế nào, lúc cô về nhà còn chưa nghe ba mẹ cô đề cập tới chuyện dỡ bỏ nhà chuyển đi nơi khác, nói cách khác, hạng mục tài chính của thành phố hiện tại vẫn chưa được thông báo ra ngoài, vẫn ở trong trạng thái bảo mật, bây giờ nếu cô nói ra, không phải sẽ bắt cô lại chứ.

Vương Tĩnh Kỳ không biết làm sao, Chu Cẩn Du nhìn cô gái mặt đã đỏ bừng này, đứng ở đó có chút đáng thương, anh hơi đau lòng, mỉm người nói: "Tôi nghĩ cô giáo Vương chắc chắn là một nhà giáo vừa có tài vừa có phẩm chất cao thượng mới có thể dạy dỗ được những học trò phát triển đức trí thể mỹ toàn diện như vậy. Vừa rồi chỉ đùa cô một chút thôi, cô giáo Vương cũng đừng để ý, xin mượn những lời hay ý đẹp của cô, hy vọng thành phố D trong tương lai sẽ phát triển mạnh hơn nữa." Chu Cẩn Du nói xong cũng đem ly rượu trong tay uống cạn.

Thư ký Lý theo Chu Cẩn Du đã nhiều năm, là tâm phúc của Chu Cẩn Du. Anh cũng là người hiểu rõ tính tình con người Chu Cẩn Du nhất, vừa rồi nhìn một loạt hành động của Chu Cẩn Du, anh cảm thấy thị trưởng Chu đối xử với Vương Tĩnh Kỳ có chút không giống bình thường, không khỏi nhìn Vương Tĩnh Kỳ thêm vài lần.

Không tính là quá xuất sắc, nhưng là người điềm đạm nho nhã, thoạt nhìn rất ngượng ngùng, lúc này mặt vẫn còn đỏ bừng, là kiểu phụ nữ "tiểu gia bích ngọc*". Thư ký Lý nhìn Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng thầm đưa ra phán đoán sơ bộ.

*Tiểu gia Bích Ngọc (小家碧玉): nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các".

Đột nhiên anh ta nhớ đến lúc trước phó thị trưởng kêu anh tìm một người phụ nữ, không lẽ chính là cô gái này.

Trong lúc thư ký Lý đang suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ ở bên kia xem như đã an ổn ngồi xuống, cô thấy cô và thị trưởng Chu này chắc chắc là khắc tinh, nơi nào có anh thì nơi đó cô liền bị mất mặt. Mà thôi kế tiếp cô chỉ cần làm một con mèo an phận là được, chỉ cần qua được hôm nay, sau này dù muốn đụng mặt anh ta cũng chẳng có cơ hội.

Chu Cẩn Du cũng không nói chuyện với Vương Tĩnh Kỳ nữa, anh cùng hiệu trưởng Tôn trò chuyện, hiệu trưởng Tôn vô cùng kích động, thiếu chút nữa đã không nén được mà run lên cầm cập, đem hết mọi chuyện trong trường học từ hiệu trưởng cho đến những người nhỏ nhất đều nói ra một lượt.

Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Chu Cẩn Du vẫn giữ vẻ điềm đạm, không có một chút thiếu kiên nhẫn nào. Thư ký Lý không thể nhìn được nữa, sau khi nhìn đồng hồ đến lần thứ ba, anh ta nhỏ giọng nhưng vẫn cố ý cho mọi người trên bàn nghe thấy: "Thị trưởng Chu, nhà đầu tư vẫn đang ở tầng trên chờ anh, anh xem bây giờ có nên..." Anh ta không nói tiếp nữa, nhưng những người ngồi đó cũng hiểu ý tứ của anh ta.

Lúc này hiệu trưởng Tôn mới xấu hổ ngừng miệng.

Chu Cẩn Du cũng không ở lại quá lâu, khẽ gật đầu với mọi người liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn căn dặn trưởng phòng Triệu, nhất định phải đối đãi những vị giáo viên này cho chu đáo.

Đợi khi Chu Cẩn Du và thư ký Lý đi rồi, bàn người lập tức thả lỏng tinh thần, mấy vị giáo viên đều quay sang bàn tán, nào là thị trưởng Chu thật phong độ lại nhẹ nhàng, vừa tao nhã vừa tràn đầy sức hấp dẫn, tóm lại toàn là những từ ngữ khen ngợi.

Hiệu trưởng Tôn giống như được bơm máu gà*, liên tục nâng ly cạn chén cùng trưởng phòng Triệu. Không bao lâu đã say khướt nằm rạp lên mặt bàn.

*Bơm máu gà (打了鸡血): Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe, mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Ở đây chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.

Ngô Mật Nhi so với ban đầu lại có vẻ trầm mặc không ít, cũng không giả làm thân với trưởng phòng Triệu nữa, ngược lại giống như có tâm sự, ánh mắt không tự giác luôn nhìn về phía cầu thang.

Vương Tĩnh Kỳ cơ bản đã ăn no, cho nên lúc này không có chuyện gì làm, cô vừa định quay sang nói chuyện phiếm với người bên cạnh đã trông thấy bộ dáng lơ đãng của Ngô Mật Nhi, lúc đầu cô không rõ lắm, sau đó nghĩ đến những lời đồn đãi về Ngô Mật Nhi ở kiếp trước, cô mới ý thức được thì ra Ngô Mật Nhi đã phải lòng thị trưởng Chu kia rồi.

Đối với ý nghĩ này của Ngô Mật Nhi, cô chỉ cảm thấy cô ta quá không biết tự lượng sức mình, không nói đến gia thế sau lưng thị trưởng Chu, chỉ riêng điều kiện bản thân người ta, cũng không thể nào đến lượt Ngô Mật Nhi được. Từ thái độ của cô ta đối với thị trưởng Chu khi nãy, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy Ngô Mật Nhi khẳng định là không đùa giỡn.

Thẳng đến chín giờ tối, bữa tiệc mới chấm dứt, trước khi kết thúc, thị trưởng Chu cũng không bước xuống lần nào nữa.

Sáng thứ tư, Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe buýt đi làm, vừa vào văn phòng, còn chưa đặt mông xuống, Vương Dĩnh đã chạy tới hỏi: "Tĩnh Kỳ, nghe nói các cậu hôm qua đi ăn trông thấy phó thị trưởng mới đến thành phố chúng ta, có thật không vậy?"

Vương Tĩnh Kỳ nghe cô hỏi như vậy rất kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?" Tin tức này cũng truyền đi quá nhanh chứ.

"Cậu đến chậm nên không biết, hôm nay từ sáng sớm Ngô Mật Nhi đã đến rồi, còn kể chuyện cô ta được ngồi cùng bàn ăn với thị trưởng Chu nữa cơ." Vương Dĩnh nhếch miệng.

"Ha ha, cô ấy nói cũng không sai, thực sự hôm qua cũng có gặp thị trưởng Chu, thị trưởng Chu còn tới bàn bọn mình mời rượu nữa." Vương Tĩnh Kỳ nói vào trọng điểm.

"Ồ, ta nói sáng nay mình thấy mặt mo của hiệu trưởng Tôn cười tươi như hoa cúc, vừa rồi mình còn nhìn thấy ông ta đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, chắn hẳn là báo cáo việc này."

"Được rồi, đó đều là chuyện của lãnh đạo, không liên quan đến những người dân thường như chúng ta, hôm trước mình mới giao cho học sinh đi in mấy bộ đề luyện thi, chắc bây giờ in xong rồi, mình đến phòng in ấn lấy đây, cậu có đi không?" Vương Tĩnh Kỳ bỏ túi xách xuống, sau đó đứng dậy chuẩn bị đến văn phòng lấy mấy bộ đề thi đầu tuần cô đưa cho học sinh đi in, cô nghĩ tiết ba có lẽ nên cho bọn nhóc làm một bài trắc nghiệm nhỏ.

"Đi, mình đi bộ cùng cậu một lát, lát nữa đến lầu ba gọi bọn Mộc Nghiên luôn, buổi sáng các cậu ấy cũng không có lớp."

Sau đó, mấy chị em mượn việc công làm việc tư, tiện thể đi bộ quanh một vòng sân trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.