(1800)
Bởi vì bàn Triệu Vệ Quốc đặt là ở gần đại sảnh cho nên có thể thấy rõ trận xôn xao ở cửa nhà hàng.
Tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng là người hiếu kỳ, tình huống không rõ ràng như vậy càng khiến bọn họ ngồi không yên, liên tiếp ngoái đầu ra hướng cửa ra vào.
Còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã thấy quản lý nhà hàng vừa mới bắt chuyện cùng Triệu Vệ Quốc đã một đường hộc tốc chạy đến cửa, sau đó tiếp đón một đoàn người vào nhà hàng.
Vương Tĩnh Kỳ cũng tạm thời ngừng đũa, nhìn về phía cửa.
Đi giữa là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, bên cạnh có vài người đi theo, hẳn là cấp dưới của người này. Quản lý nhà hàng đi trước người đàn ông này không đến một thước, cúi đầu dẫn đường, trong miệng còn báo cáo chuyện gì đó, thái độ cực kỳ cung kính.
Trong lòng cô không khỏi nghĩ ngợi, đúng là nhà hàng lớn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể gặp được nhân vật lớn. Chẳng qua người đàn ông này cũng là người một bụng phúc hắc, trên mặt thì ôn hòa, nhưng trong mắt một điểm vui vẻ cũng không có, Vương Tĩnh Kỳ dám cá người đàn ông này tuyệt đối không dễ sống chung.
Đúng lúc này, Triệu Vệ Quốc vốn đang ngồi phía sau liền đứng lên, chầm chậm chạy về phía mấy người kia, làm cho mọi người trên bàn không rõ là có chuyện gì.
Giống hệt như quản lí nhà hàng, trước mặt người đàn ông này Triệu Vệ Quốc cũng bộc lộ ra bộ dáng phục tùng, không biết hắn ta nói gì với người đàn ông đó mà khi hắn chỉ về phía bên này, anh ta cũng nhìn theo hướng ngón tay của hắn ta.
Ánh mắt của Vương Tĩnh Kỳ cũng vì vậy mà mặt đối mặt với người đàn ông đó, cô chớp chớp đôi mắt to của mình, có chút không phản ứng kịp. Sau đó cô mới bắt đầu đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn hạt cơm trong chén của mình.
Trong lòng cô ảo não muốn chết, mất mặt, quá mất mặt, thật sự là quá mất mặt, nhìn cô thật giống như mấy kẻ háo sắc, vụng trộm nhìn người ta, còn bị người ta bắt tại trận, nói chính ra cô sống lâu như vậy, hôm nay thật sự là ném mặt mũi đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.
Vương Tĩnh Kỳ tự mình oán trách, không biết rằng người đàn ông đối diện mình trong nháy mắt mắt sáng lên như sao.
Chu Cẩn Du không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì, người mà mình tìm kiếm một thời gian vẫn không thấy, vốn vô vọng đang muốn từ bỏ, trong lúc anh không để ý lại xuất hiện trước mặt anh, có thể nói đây là duyên phận của hai người hay không.
Từ lần đầu tiên Chu Cẩn Du nhìn thấy gương mặt nghiêng của Vương Tĩnh Kỳ cùng vòng ba của cô liền nhớ mãi không quên, anh cũng không phải người thích bạc đãi chính mình, sau khi nghĩ thông suốt liền sai thư ký Lý đi tìm người. Nhưng thành phố D này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ở nơi mênh mông mấy trăm vạn dân này, muốn tìm được một người chỉ với một bên mặt, một bờ mông quả là mò kim đáy biển, vô cùng khó khăn, cho nên anh đã ra lệnh vài ngày nhưng thư ký Lý vẫn chưa tìm được người.
Vốn dĩ tìm không thấy người, anh cũng sắp đem sự rung động trong lòng đó quên lãng đi rồi, không ngờ hôm nay lại gặp được cô.
Chu Cẩn Du nhìn Triệu Vệ Quốc vẫn còn đứng trước mặt mình lải nhải, mở miệng điềm đạm nói:
"Hôm nay anh mời khách mà cứ như vậy bỏ khách qua đây cũng không phải, hay anh trở lại bàn đi. Chờ một lát nữa tôi xem tình hình, sẽ qua thăm hỏi các giáo viên nhân dân của chúng ta một chút." Anh vốn đã biết hôm nay Triệu Vệ Quốc mời các thầy cô giáo dạy con mình tới ăn cơm, nhưng trong lòng lại không nghĩ đến, cô gái đó lại là giáo viên, thật không thể tưởng tượng, cô gái động một tí là đỏ mặt này không biết ở trên bục giảng sẽ như thế nào, có lẽ một lúc nào đó nên đi xem một chút.
Triệu Vệ Quốc nghe xong nào dám từ chối, mình mời khách, phó thị trưởng lại có thể cho mình mặt mũi đến bữa tiệc của hắn, đây đúng là vinh hạnh to lớn.
"Thị trưởng Chu, ngài yên tâm đi làm việc của mình, tôi nhất định chờ ngài ở đây."
Chu Cẩn Du lại nhìn thoáng qua Vương Tĩnh Kỳ, sau đó mới theo quản lí nhà hàng lên lầu hai vào phòng ăn.
Khi Triệu Vệ Quốc trở lại bàn cơm, trên mặt còn mang theo ý cười, sắc mặt vô cùng vui mừng.
Mọi người khôi phục lại trạng thái ăn uống tiệc tùng, Ngô Mật Nhi tò mò hỏi: "Trưởng phòng Triệu, vị kia là ai vậy?"
"Haha, chắc mọi người không biết, đó là phó thị trưởng mới đến nhậm chức của thành phố chúng ta, thị trưởng Chu mới đến thành phố chúng ta mấy tháng trước, rất ít xuất hiện trên truyền thông, lại chưa nhận qua phỏng vấn, mọi người không biết anh ta cũng không có gì lạ." Triệu Vệ Quốc đắc ý nói.
"A, trẻ tuổi như vậy đã được lên làm thị trưởng rồi ư." Ngô Mật Nhi kinh ngạc trừng to mắt, tỏ vẻ không tin được, trong lòng lại bắt đầu toan tính.
Bên cạnh, hiệu trưởng Tôn nghe nói người trẻ tuổi kia là phó thị trưởng, lại không có dáng vẻ ngông nghêch tự cao tự đại, ông ngồi bên cạnh nhìn Triệu Vệ Quốc, chờ hắn giới thiệu.
"Haha, thị trưởng Chu quả thật còn rất trẻ, năm nay mới ba mươi ba tuổi, là người không chỉ có năng lực mà còn có gia cảnh rất tốt." Triệu Vệ Quốc nói xong câu này thì ngậm miệng, không nói thêm một câu nào nữa. Bởi vì những chuyện này, người như hắn không thể tự tiện đem ra bàn luận tại đây.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong, trong lòng âm thầm cảm thấy ngạc nhiên. Thị trưởng Chu này cô có biết, bởi vì kiếp trước vị thị trưởng này chính là người thực hiện hạng mục tài chính kia, mới có thể dỡ bỏ tiểu khu nhà cô dời đi nơi khác. Bản thân cô còn đang muốn nương nhờ hạng mục này để kiếm thêm một khoản thu nhập nho nhỏ, cho nên đối với vị thị trưởng trẻ tuổi này trong lòng cô sinh ra một chút hảo cảm. Phải biết rằng một vị lãnh đạo tốt thì sẽ được người dân yêu quý.
Sau đó còn nghe nói, thị trưởng Chu này xuất thân là quân chủng phòng không - không quân, tuy rằng sau khi đến đây chỉ làm phó thị trưởng, nhưng lại nắm thực quyền trong tay, có thể nói các quyền sinh sát các lãnh đạo cấp cao của thành phố D đều nắm trong lòng bàn tay. Cho nên lời nói của anh ta ở thành phố D rất có uy tín.
Sau đó không tới vài năm liền thăng chức từ thành phố D lên đến thủ đô, vào thời điểm Vương Tĩnh Kỳ trọng sinh, người ta đã sớm quay trở về Bắc Kinh rồi.
"Ôi, thật đúng là tuổi trẻ tài cao, hôm nay cũng là nhờ hào quang của trưởng phòng Triệu, nếu không những dân chúng bình thường như chúng ta khó có cơ hội được tận mắt nhìn thấy một vị lãnh đạo lớn như vậy. Trưởng phòng Triệu, tôi kính anh một ly." Tròng mắt Ngô Mật Nhi đảo vòng, nghĩ tới dáng người cao ngất, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh mình vừa nhìn thấy không khỏi xuân tình nhộn nhạo, nếu mình có thể cùng thị trưởng Chu...
"Ha ha, mọi người cứ từ từ ăn, mới vừa rồi thị trưởng Chu có nói, anh ta ở bên kia gặp mặt xã giao một chút, sau đó sẽ đến chỗ chúng ta thăm hỏi các giáo viên nhân dân mọi người." Triệu Vệ Quốc hiển nhiên bị Ngô Mật Nhi nịnh nọt nên tâm tình rất tốt.
Hắn nói một câu kia, làm cho trong lòng mọi người dâng lên từng đợt sóng ngầm. Không nói ai khác, ngay chính hiệu trưởng Tôn cũng đứng ngồi không yên, ông làm phó hiệu trưởng đã rất nhiều năm, chỉ thiếu cơ hội để thăng quan tiến chức.
Hiện tại, cơ hội đang ở ngay trước mặt, ông có thể không coi trọng, không kích động ư! Cho nên ông nhanh chóng điều chỉnh thái độ cho thật nghiêm nghị, nụ cười trên mặt cũng không còn, nghiêm túc nói với các giáo viên: "Mọi người khoan hẵng ăn, nhanh chóng sửa sang lại cho chu đáo, nói thế nào chúng ta cũng là giáo viên nhân dân, là đại diện cho bộ mặt nhà trường, không thể để thị trưởng Chu thấy hình ảnh phàm ăn tục uống được, nhanh, tìm nhân viên phục vụ, đem đổi bàn ăn khác, đồ bỏ đi trên bàn cũng nhanh dọn đi."
Ông ra lệnh như vậy, mọi người cũng bắt đầu nghiêm trang, đồ ăn trên bàn bị mọi người gắp đã thành một đống hỗn độn. Vương Tĩnh Kỳ cũng nhìn đồ bỏ đi trước mặt mình, cô xấu hổ thiếu chút nữa không biết chui vào đâu, toàn bộ bàn ăn không có ai giống như cô, xương xẩu bỏ đi đã chất thành một ngọn núi nhỏ, còn rớt mấy miếng vụn thức ăn trên bàn.
Cô mang theo nhiệm vụ đến đây, dĩ nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ, thật không ngờ giữa chừng lại xuất hiện tình huống như vậy.
Cô vội vàng cùng động nghiệp dọn dẹp sơ qua mấy thứ trước mặt mình, chờ nhân viên phục vụ đến dọn.
Thế nhưng nhân viên phục vụ còn chưa tới, mọi người đã nhìn thấy thị trưởng Chu cùng với một cấp dưới từ lầu hai bước xuống, hướng tới chỗ bọn họ.