Chu Cẩn Du lôi kéo Vương Tĩnh Kỳ đã được ăn no nê ra khỏi nhà hàng, anh nhìn thời gian, dứt khoát kéo cô ngồi vào trong xe.
"Lái xe."
Sau đó tài xế giống như con giun trong bụng Chu Cẩn Du, không cần hỏi là đi đâu, lái xe đi.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên ghế, đưa tay xoa nhẹ bụng mình, đúng là ăn nhiều quá nên cảm thấy hơi căng bụng.
"Cũng có phải là sau này không được ăn nữa đâu, em làm gì mà ăn nhiều như vậy." Chu Cẩn Du cũng vươn bàn tay to mát xa bụng cô theo chiều kim đồng hồ, hy vọng có thể giúp dạ dày cô tiêu hóa nhanh hơn.
"Ừm, em cũng không biết nữa, dù sao chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngon là sẽ cảm thấy ăn không đủ." Vương Tĩnh Kỳ cũng rất bắt đắc dĩ, cô thấy như thức ăn sắp tràn ra khỏi cổ họng rồi.
"Sau này không được ăn như vậy nữa, dạ dày sẽ mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa, cần phải chia nhỏ bữa ăn ra ăn nhiều lần trong ngày." Chu Cẩn Du chưa bao giờ nhìn thấy cô ăn nhiều như vậy, cả bữa cơm này anh đều cau mày.
"Ừm." Vương Tĩnh Kỳ rất nghe lời ừ một tiếng, xem như là đáp ứng.
Bây giờ cô rất muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau này ăn cơm như thế nào thì cứ để sau này nói, dù sao Chu Cẩn Du sẽ không để cô nhịn đói.
Một lúc sau Vương Tĩnh Kỳ mở mắt ra, thấy khung cảnh ngoài cửa không phải con đường đến trường Nhất Trung, ngồi bật dậy.
"A, em làm gì mà hốt hoảng vậy." Bàn tay Chu Cẩn Du từ nãy giờ vẫn luôn xoa xoa trên bụng cô, không ngờ cô lại đột ngột ngồi dậy.
"Chúng ta đi đâu, buổi chiều em còn phải đi làm nữa." Vương Tĩnh Kỳ mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng muốn tìm một tòa nhà quen thuộc để xác định vị trí hiện tại của mình.
Chu Cẩn Du nhìn cô, sau đó lại cúi đầu chăm chú xoa bụng cô: "Chúng ta đi một chuyến đến Cục dân chính, không mất bao nhiêu thời gian của em đâu, nếu không thì anh gọi điện thoại xin cho em nghỉ buổi chiều cũng được."
Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, sau đó từ từ xoay mặt qua một bên, thần sắc khó tin hỏi anh: "Đi Cục dân chính sao?" Gương mặt tỏ vẻ "không phải giống như em nghĩ chứ".
"Ừm, con cái cũng đã có rồi, trước kia thì không nói, bây giờ có con rồi phải kết hôn." Chu Cẩn Du nói một cách đương nhiên.
"Vậy cũng đúng, nhưng mà..." Vương Tĩnh Kỳ có chút sốt ruột, nhưng không biết phải nói thế nào.
Lúc trước cô làm sao mà biết con trai già còn có thể tạo ngọc trai, cho nên mới đề xuất ra yêu cầu như vậy, mục đích chính là để kéo dài chuyện này, không ngờ lại tự bê đá đập vào chân mình.
"Không có nhưng mà cái gì hết, em dùng mọi cách để từ chối, chẳng lẽ gả cho anh em rất thiệt thòi sao?" Chu Cẩn Du nghe vậy, ngồi thẳng người, đối mặt với cô.
"Không phải..."
"Tốt, bây giờ chúng ta cũng đã có con, không kết hôn còn chờ cái gì nữa? Nếu em cảm thấy mình thiệt thòi, vậy thì chờ em sinh con xong, chúng ta sẽ cử hành một hôn lễ long trọng để bồi thường cho em." Chu Cẩn Du vô cùng bá đạo quyết định.
Anh tuyệt đối không cho phép con ruột của anh mang thân phận con riêng, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là đứa bé phải do vợ anh sinh ra.
Chu Cẩn Du thấy Vương Tĩnh Kỳ còn muốn mở miệng phản kháng, trực tiếp hỏi: "Em muốn con em được sinh ra không có tên trong hộ khẩu sao?"
Vương Tĩnh Kỳ ngay lập tức ủ rũ, cả đời trước cô luôn ngóng trông một đứa con, bây giờ không dễ dàng gì mà có được, cô không thể nào phá bỏ nó. Có lẽ cả đời này cô cũng chỉ có một đứa bé này thôi, cho nên bất luận thế nào cô cũng phải giữ được nó.
Nhưng thân phận hiện tại của cô, nếu không có một người chồng, một mình cô nuôi con thì có hơi vất vả, không nói đến chuyện có tiền hay không, chỉ là sợ người ngoài chỉ trỏ, cô không hy vọng đứa con của cô sẽ phải hứng chịu những chuyện này, cô muốn cho con mình những thứ tốt nhất, dù là về phương diện sinh hoạt hay gia đình. Nghĩ như vậy, cha ruột của đứa bé là tốt nhất, ít nhất anh cũng sẽ không ngược đãi con mình.
"Ừm, con em không thể không có tên trong hộ khẩu được. Nhưng mà muốn lãnh giấy chứng nhận kết hôn, hai chúng ta cũng phải có ba điều quy ước." Lúc này Vương Tĩnh Kỳ cũng không quên thân phận địa vị vô cùng cách biệt giữa hai người.
"Em nói đi." Chu Cẩn Du cũng muốn nghe thử xem sao.
Vương Tĩnh Kỳ cẩn thận suy nghĩ, sau đó nhìn anh chậm rãi nói: "Thứ nhất, chuyện hai chúng ta kết hôn, không phải là chuyện của riêng giữa hai người, còn liên quan đến gia đình hai bên nữa. Gia cảnh trong nhà em như thế nào, lúc trước em cũng đã nói rõ với anh, tuy nhiên em cực kỳ không thích ba em, nhưng dù sao ông ta cũng là ba ruột của em, về sau chúng ta sẽ phải thường xuyên tiếp xúc với ông ta, sẽ có những thời điểm khó khăn ông ta cần được chu cấp giúp đỡ."
Vương Tĩnh Kỳ nói đến đây nhìn phản ứng của Chu Cẩn Du.
Chu Cẩn Du không suy nghĩ chút nào mà gật đầu, chuyện này không phải vấn đề, không ai có thể lựa chọn người thân cho mình, đã như vậy thì thôi, anh cũng không phải là người lạnh lùng không có nhân tính, người thân của mình gặp khó khăn, mình cũng phải nên giúp đỡ họ. Đương nhiên, Chu Cẩn Du cũng đã xác định rõ ràng trong đầu, cho dù sau khi kết hôn xong trở thành người thân, cũng phải có nguyên tắc, nghĩa vụ cần phải làm anh tuyệt đối sẽ không trốn tránh, nhưng muốn nhiều hơn nữa, vậy phải xem biểu hiện của họ.
Lúc trước sau khi anh biết những gì ba Vương đã đối xử với Vương Tĩnh Kỳ, anh vô cùng cảm thấy đáng thương cho cô, nếu Vương Tĩnh Kỳ mà làm diễn viên, thì hình tượng của cô rất phù hợp với nhân vật cô bé lọ lem.
"Đương nhiên đối với người nhà của anh cũng sẽ như vậy. Nếu muốn ở chung với người thân của mình thì có thể, nhưng không được ép buộc đối phương. Thí dụ, nếu anh không thích người nhà của em, trừ những lúc bắt buộc ra, em sẽ không ép anh phải gặp họ. Cũng giống như vậy, anh không thể ép em về nhà anh."
"Được, nếu chúng ta trở lại thủ đô, anh sẽ nói trước với em, chúng ta cùng bàn bạc." Chu Cẩn Du ẩn giấu chút tâm tư, nói chuyện không rõ ràng, dù sao sau này có trở về cùng nhau hay không, chỉ cần thuyết phục một chút sẽ giải quyết được tất cả.
Vương Tĩnh Kỳ hài lòng gật đầu.
"Thứ hai, nếu như sau này anh có người khác..."
Vương Tĩnh Kỳ còn chưa nói xong, Chu Cẩn Du liền tức giận: "Em cái người phụ nữ này là có bệnh phải không hả, cái gì mà nói anh sau này có người khác, anh có người khác hồi nào?"
Vương Tĩnh Kỳ không ngờ anh lại có phản ứng lớn như vậy, khẩn trương trấn an anh: "Không phải, em chỉ nói giả thuyết thôi mà."
"Giả thuyết của em không hay gì hết, sao lại đặt ra giả thuyết là anh có người khác chứ!" Hai mắt Chu Cẩn Du như muốn phun ra lửa, cái người phụ nữ này nếu bây giờ không có đang mang thai, anh khẳng định sẽ hung hăng dạy dỗ cô một trận.
"Được rồi được rồi, đừng nổi nóng nữa, không phải anh, lấy ví dụ là em, em có người khác." Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn nhớ bây giờ hai người đang ngồi trên xe, phía trước có hai người khác nghe, cho nên muốn nhanh chóng trấn an anh, sợ bị người ta chê cười.
"Em nói cái gì, em dám có người khác ở bên ngoài thử xem, xem anh có đánh gãy chân em không!" Chu Cẩn Du hung hăng nói. Mặc dù chỉ là giả thuyết, nhưng anh cũng không muốn nghe thấy cô phản bội anh.
"Haizzz, sao anh rắc rối quá vậy chứ, được rồi, anh ngậm miệng lại đi, nghe em nói cho xong!" Vương Tĩnh Kỳ quả thật không biết Chu Cẩn Du cũng có lúc càn quấy như vậy, khẩn trương dùng tay bịt miệng anh lại, để cô có thể nói hết câu.
"Em đề xuất yêu cầu thứ hai, chính là mặc kệ sau này một trong hai người chúng ta có người nào khác bên ngoài..." Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy ánh mắt Chu Cẩn Du lại tóe ra lửa, vội vã sửa lại câu chữ: "Không phải, ý em là, mặc kệ sau này một trong hai chúng ta ai không còn tình cảm như lúc ban đầu nữa, em hy vọng có thể công bằng nói ra, hợp thì ở chung, không hợp thì chia tay."
Đây chính là điều mà Vương Tĩnh Kỳ lo lắng nhất. Nhà chồng chướng mắt cô, cô nhiều lắm thì không đi hoặc là ít xuất hiện thôi, nhưng nếu trong hôn nhân của hai người mà xuất hiện người thứ ba, thứ tư gì đó, vậy thì chứng minh sự quan tâm của người đàn ông này đã không còn dành cho gia đình nữa rồi, đến lúc đó, cô hy vọng mình được tự do.
"Hơn nữa, nếu có ly hôn, em hy vọng quyền nuôi con sẽ thuộc về em." Sau này có thể Chu Cẩn Du còn có con được, nhưng cô chỉ có một đứa con bảo bối này, cho nên không ai được quyền tranh giành với cô.
Chu Cẩn Du kéo bàn tay nhỏ nhắn đang che miệng mình ra, thâm thúy nhìn cô: "Chúng ta còn chưa lãnh giấy hôn thú, có cần thiết phải thảo luận chuyện sau này ly hôn không?" Anh thật sự muốn nói, anh như vậy mà không mang lại được cảm giác an toàn cho cô sao.
"Rất cần thiết, vô cùng cần thiết." Vương Tĩnh Kỳ dùng sức gật đầu.
Chu Cẩn Du cúi đầu suy nghĩ, thật ra đáp ứng chuyện này với cô cũng không có vấn đề gì, bởi vì anh cho rằng nếu như mình đã kết hôn, thì anh sẽ cố gắng làm tốt vai trò của một người chồng người cha, căn bản sẽ không làm ra chuyện gì phản bội cô. Nói như vậy là bởi vì, hơn ba mươi năm nay, hoa thơm cỏ lạ gì anh cũng đã đều thấy qua, không có khả năng chỉ vì mấy bông hoa dại mà vứt bỏ gia đình mình.
Nhưng nếu cứ như vậy mà gật đầu đáp ứng, anh không cam lòng, ai mà muốn để cho người phụ nữ của mình không tin tưởng mình, còn chưa kết hôn đã suy nghĩ đến chuyện ly hôn, thật sự là quá không đáng yêu rồi.
"Như vậy đi, lúc nãy em cũng có nói, không biết là ai trong chúng ta sau này có thể có người khác." Chu Cẩn Du thấy cô muốn phản bác, cũng học theo cô đưa tay chặn kín miệng cô lại: "Bất kể như thế nào, quan trọng nhất là chúng ta phải công bằng với nhau, nếu như em không có lòng tin với anh, thì anh cũng như vậy, anh cần phải có cái gì để làm bảo đảm, hay là cứ như vầy đi, nếu sau này hôn nhân của chúng ta thật sự xảy ra vấn đề, nhất định phải ly hôn, vậy người nào có lỗi, người đó phải chịu trách nhiệm, tự nguyện từ bỏ quyền nuôi con, thế nào?"
Trong lòng Chu Cẩn Du thầm đắc ý, coi như có thứ để buộc người phụ nữ này lại rồi, sau này không cần lo lắng cô sẽ bỏ chạy nữa.
Vương Tĩnh Kỳ suy xét đề nghị của Chu Cẩn Du, cô có niềm tin với bản thân mình, nếu đã lựa chọn kết hôn, cô sẽ bảo vệ gia đình mình thật tốt, chỉ cần đối phương không phản bội, cô sẽ không thay lòng. Cho nên trong lòng Vương Tĩnh Kỳ, nếu có một người phản bội cuộc hôn nhân, phản bội gia đình của hai người họ, thì đó chắc chắn phải là Chu Cẩn Du, tuyệt đối không thể là cô, cho nên đề nghị này cùng với những gì cô mới vừa nói không có gì khác biệt hết.
"Ừ, được, em đồng ý."
"Tốt, xem như hiệp ước giữa chúng ta đã thỏa thuận xong. Em còn vấn đề gì nữa không?" Tâm trạng của Chu Cẩn Du đang rất tốt.
"Bây giờ còn chưa nghĩ ra."
"Suy nghĩ cho kỹ đi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó, chờ đến khi chúng ta lãnh giấy chứng nhận xong rồi, sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu." Chu Cẩn Du nghiêm túc nói.
"Thị trưởng, chúng ta đã đến Cục dân chính rồi, anh và phu nhân nên đi sớm một chút đi, hai giờ rưỡi chiều nay anh còn có một cuộc họp." Lý Việt thật sự là không còn cách nào khác, xe đã dừng trước cửa Cục dân chính từ nãy giờ lâu lắm rồi, nhưng hai người ngồi trên xe vẫn vô tri vô giác tán gẫu say sưa, mặc dù anh ta biết là rất hạnh phúc, nhưng mà thời gian sắp hết rồi có được không, cuộc họp chiều nay không thể vắng mặt được.
Hai người ngồi phía sau lúc này cũng nhận ra, mấy vấn đề này hình như không thích hợp để thảo luận trước mặt người ngoài.
Chu Cẩn Du hung hăng trừng mắt liếc người ngồi đằng trước một cái, sau đó mở cửa, kéo Vương Tĩnh Kỳ xuống xe, nhanh chóng đi vào Cục dân chính.
Lúc Vương Tĩnh Kỳ bước ra khỏi Cục dân chính, trên tay cô cầm một tờ giấy chứng nhận kết hôn nho nhỏ màu đỏ.
Cô kết hôn rồi!
Hai người đã kết hôn rồi!!
Cô kết hôn với thị trưởng Chu rồi!!!