Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 12




(2092)

Vương Tĩnh Kỳ đứng bên ngoài nhà hàng phương Tây đi đi lại lại, cô không đi vào, chủ yếu bởi vì hai kẻ kia quá không biết xấu hổ, vừa vào đã chọn chỗ ngồi đối diện cửa ra vào, chỉ cần cô bước vào, nhất định sẽ bị Trương Dương bắt gặp.

Cô ngồi xổm xuống góc tường, nghĩ xem nên làm gì bây giờ, nếu như chỉ chụp được tấm hình hai người họ tay nắm tay chắc chắc sẽ không có hiệu quả cao, nhất định phải chộp được khoảnh khắc thật đặc biệt, mới có khả năng trị được Trương Dương, bằng không nếu kinh động đến hắn, sau này khó có thể tìm được chứng cứ.

Bây giờ cô không thể vào được nhà hàng, chỉ có thể chờ bọn họ ăn xong rồi theo đuôi.

Lúc cô đang nhập tâm theo dõi, bỗng nhiên bả vai bị vỗ một cái.

Cô giật thót mình quay lại, thì ra là người tài xế lúc nãy.

"Tôi thấy cô không đi vào trong. Liệu có phải tên cặn bã kia là người đang ngồi ở bàn đối diện cửa ra vào đúng không?" Anh chàng tài xế tò mò thò đầu vào nhà hàng phương Tây nhìn qua một lượt.

"Đúng vậy, nhưng mà, sao anh lại tới đây?" Vương Tĩnh Kỳ có chút sợ hãi, cầm chặt lấy bato trong tay. Cô đang đi theo dõi người ta, kết quả lại bị một người xa lạ theo dõi lại.

"Tôi vừa mới đi tìm chỗ đỗ xe. Giờ cũng đã giữa trưa rồi, vừa vặn ở đây cũng có nhà hàng nên tôi tới dùng bữa luôn. Hay cô đưa máy chụp ảnh cho tôi, tôi vào đó ăn trưa nhân tiện có thể giúp cô." Người tài xế đi tới chỗ Vương Tĩnh Kỳ thuận tiện lấy cái balo đựng máy ảnh trong tay cô, vác lên vai mình, sau đó dặn dò: "Cô cũng đừng chạy lung tung. Khi nào ăn xong tôi sẽ ra đây tìm cô." Anh ta nói xong liền đi vào trong nhà hàng.

Đối mặt với tình huống đột ngột này Vương Tĩnh Kỳ không kịp phản ứng, ai mà nghĩ được một người vừa mới gặp trên xe lại có thể quen biết nhanh như vậy, tự nhiên xách cái túi của mình đi. Đợi cho cô kịp phản ứng định kêu lên "ăn cướp" thì người tài xế đã đi vào trong nhà hàng.

Vương Tĩnh Kỳ mở miệng rồi lại ngậm miệng, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại chuyện này. Người tài xế đó có phải kẻ lừa gạt không vậy? Anh ta chỉ vừa quen biết cô, có thể giúp cô chụp được chứng cứ sao? Nơi này là một nhà hàng không rẻ, số tiền anh ta kiếm được chưa chắc đã đủ để mua một ly nước uống trong đó. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người giống như Lôi Phong* sao?

*Lôi Phong (18/12/1940 - 15/8/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phông và quà lưu niệm.

Hay là anh ta kiếm cớ, muốn lừa gạt cô, tuy cái balo của cô chẳng đáng giá nhưng cái máy ảnh kia cũng phải năm sáu ngàn tệ. Hôm nay không lẽ cô đi bắt gian tình không thành mà còn bị người ta ăn cướp sao...

Vương Tĩnh Kỳ mờ mịt đứng ngây ra, sau đó dứt khoát tự mình canh chừng ở ngoài này, dù sao chuyện cũng đã rồi. Anh ta đi vào từ đây thì chắc chắn cũng sẽ đi ra từ đây, nếu anh ta có ý xấu, cô sẽ báo cảnh sát.

Sau đó Vương Tĩnh Kỳ liền ngồi xổm ở một góc tường lo lắng chờ đợi, cứ một phút lại ngó vào một lần, chưa bao giờ cô cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.

Trên đường đèn đỏ bật sáng, một chiếc Audi chậm rãi ngừng lại.

"Cẩn Du, anh xem cô gái ngồi ở góc tường kìa, cứ thụt thò thụt thò trước nhà hàng cơm Tây kia, không phải là không ăn nổi nên đứng nhìn cho đỡ thèm chứ?" Chu Viễn Hàng thừa dịp đang lúc đèn đỏ, đưa mắt nhìn ngó xung quanh một chút, chợt nhìn thấy một chuyện thú vị.

Người đàn ông ngồi bên cạnh đang cúi đầu cầm tài liệu đọc, nghe thấy anh ta nói mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính xe, vừa đúng lúc trông thấy Vương Tĩnh Kỳ đang quan sát tình hình bên trong nhà hàng. Bởi vì cô quay lưng về phía bọn họ cho nên chỉ nhìn thấy được mông của cô.

Ánh mắt Chu Cẩn Du tập trung trên cái mông đang vểnh lên của Vương Tĩnh Kỳ, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào nơi đó, thẳng đến khi người phụ nữ kia rụt đầu lại, lùi người ra sau, chiếc áo sơ mi dài mới che bờ mông tròn kia lại, anh mới hoạt động mắt một chút, nhìn nhìn người phụ nữ ngồi xổm ở góc tường kia.

"Chà, người ở thành phố D này thú vị thật, xem ra chúng ta thật sự đến đúng chỗ rồi." Chu Viễn Hàng có dự cảm, chuyến đi tới thành phố D lần này hẳn là có nhiều thứ hay ho đây.

Xe chậm rãi khởi động, Chu Cẩn Du lại cúi đầu, nói: "Cậu yên thân một chút, đừng có mà gây chuyện, không nhớ gì à?" Trong giọng nói trầm ổn của anh không tìm thấy một chút biến hoá nào, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Chu Viễn Hàng nghe xong xấu hổ vuốt vuốt cái mũi. Anh ở Bắc Kinh ăn chơi suốt ngày nên mới bị hai vị phụ huynh đày đến đây, nói để anh đi theo Cẩn Du, tiện thể học tập tính tình ổn trọng của anh ta.

Cắt, đó là do Cẩn Du cố ý ở trước mặt hai vị đại nhân mới làm ra vẻ như vậy thôi, mấy người anh em của anh ai mà không biết, Cẩn Du cũng không phải cái bánh tốt gì.

Trong xe lại khôi phục im lặng, mắt nhìn văn kiện trong tay nhưng suy nghĩ của Chu Cẩn Du lại bay tới cái mông tròn của cô gái lúc nãy, nghĩ tới bộ dáng ngẩng cao ngạo nghễ của cái mông đó, anh không tự nhiên di chuyển thân thể, vắt chéo hai chân lên để che dấu biến hoá của thân thể.

Màu mắt của anh trở nên thâm sâu, kèm theo đó là sự kinh ngạc, thân thể của anh anh biết, chỉ nhìn thấy hình ảnh như vậy mà cơ thể anh đã có phản ứng. Xem ra Viễn Hàng nói đúng, lần này tới thành phố D đúng là không sai.

Vương Tĩnh Kỳ căn bản không biết vừa mới có một chuyện nhỏ phát sinh xen vào, hiện tại cô đặt hết toàn bộ tâm tư theo dõi tình hình bên trong nhà hàng. Cuối cùng sau gần một tiếng lo lắng chờ đợi, người tài xế kia cũng đẩy cửa đi ra.

Nhìn anh ta cầm theo cái máy ảnh tới chỗ cô, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em gái, máy ảnh của cô không tệ. Có chế độ lấy nét nên mấy tấm hình tôi chụp rất rõ ràng..." Người tài xế đi đến trước mặt cô, đầu tiên là cảm thán chiếc máy chụp hình một phen.

"Thật sự cảm ơn anh, anh vất vả rồi." Vương Tĩnh Kỳ đưa tay cầm lấy balo của mình.

"Ấy, cảm ơn cái gì, chỉ tiện tay mà thôi. Cô đợi tôi một lát tôi cho cô xem cái này." Người tài xế trực tiếp cầm máy ảnh, mở tấm ảnh vừa mới chụp lên cho cô xem.

"Góc độ này không tệ, còn có tấm này, thoạt nhìn như hai người đang hôn nhau, kỳ thật bọn họ chẳng làm gì cả, chỉ là vấn đề góc độ thôi. Còn có tấm này, cả tấm này nữa, cũng là do tôi chọn góc chụp đó." Người tài xế mở một loạt hình cho Vương Tĩnh Kỳ xem, anh ta rất kiêu ngạo vì có thể chụp ra được những tấm hình như vậy.

Vương Tĩnh Kỳ cầm lấy chiếc máy ảnh, mở từng tấm hình xem. Trình độ chụp ảnh của vị tài xế này đúng là khá tốt, đặc biệt là về mấy góc độ, có mấy tấm hình khiến cho người ta cảm thấy rất mập mờ, như là đang âu yếm nhau, còn giống như Trương Dương đang sờ mó ngực của cô ta vậy. Đương nhiên dùng gót chân cũng nghĩ ra được, ở nơi công cộng như vậy, dù hắn có gấp gáp cỡ nào đi nữa cũng không có khả năng làm ra hành vi thô tục như vậy, cho nên chắc chắc là do người lái xe này đã rất khéo léo tìm góc độ.

"Còn tấm này là thành công nhất, lúc hai người bọn họ vụng trộm hôn môi, còn tưởng rằng không có người chú ý tới, tôi luôn nhìn bọn họ chằm chằm, vừa thấy bọn họ xích lại gần nhau, đã biết sắp làm chuyện mờ ám, tôi liền chụp lại ngay, cô nhìn xem, rất rõ ràng." Người tài xế chỉ vào một bức hình hai người miệng đối miệng đắc ý khoe.

"Anh trai này, thật sự rất cảm ơn anh." Lời cảm ơn lần này của Vương Tĩnh Kỳ là vô cùng chân thành.

Ngược lại lại làm cho người tài xế ngượng ngùng.

"Đâu có gì đâu em gái, ngay cả một tiếng anh trai cô cũng đã gọi tôi rồi, đừng khách sáo như vậy, tôi gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi, không có gì, không có gì đâu." Anh ta xấu hổ gãi gãi đầu.

"Bữa ăn vừa rồi của anh tôi sẽ trả tiền. Anh không được từ chối đâu đấy." Vương Tĩnh Kỳ lấy một trăm tệ ra, mặc dù cô rất đau lòng nhưng cô cũng thực sự cảm kích trước hành động giúp đỡ của anh chàng này.

"Ấy ấy, em gái, cô làm gì vậy, tôi không cần tiền đâu, nếu như lấy tiền của cô thì tôi thành hạng người không ra gì rồi. Vừa rồi ở trong đó tôi cũng không ăn cái gì cả, tôi chỉ kêu nhân viên phục vụ lấy một ly nước lọc miễn phí thôi. Cô không biết phản ứng của người phục vụ lúc đó thế nào đâu, thật sự rất buồn cười." Anh ta đưa tiền trả lại cho Vương Tĩnh Kỳ, sau đó nhớ lại lúc nãy anh đi vào nhà hàng, nhìn menu một lúc lâu, cuối cùng lại gọi một ly nước lọc, nhớ lại biểu lộ phong phú trên gương mặt của người nhân viên kia cảm thấy rất sảng khoái.

Vương Tĩnh Kỳ trông thấy người ta thật sự không cần, phần tâm ý này có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Nghĩ vậy cô liền nói: "Vậy đi, xem như tôi may mắn có được người anh trai tốt bụng như anh làm bạn bè, cơm Tây tôi không mời nổi, tôi mời anh ăn cái khác được không?"

"Ha ha, được thôi, thấy cô có lòng như thế thôi thì tôi chiếm chút tiện nghi của cô vậy, chúng ta đi tới góc đường kia ăn mì kéo đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.