Lúc trên máy bay Chu Cẩn Du không có ăn gì, mà Vương Tĩnh Kỳ cũng tận dụng toàn bộ thời gian ăn uống để ngủ bù, cho nên hai người đến nhà họ Chu bụng đã kêu vang.
Chu Cẩn Du dắt Vương Tĩnh Kỳ vào phòng bếp nhà họ Chu, mặc dù không phải giờ cơm, nhưng vì là ngày Tết nên thức ăn được chuẩn bị sẵn rất nhiều.
Vương Tĩnh Kỳ lấy cơm còn dư rang với trứng, nấu một nồi canh cà chua trứng gà, lấy lạp xưởng và món kho trong tủ lạnh ra, cắt nhỏ rồi làm thành một món ăn.
Trong lúc Vương Tĩnh Kỳ đang nấu cơm, thím Trương muốn vào giúp nhưng bị Chu Cẩn Du đuổi ra ngoài, sau khi hai người cơm nước xong, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, lại nhìn thấy ba mẹ Chu từ nãy giờ vẫn chưa xuất hiện.
Chu Cẩn Du thấy trong nhà không có người ngoài (anh căn bản không xem chị hai là người trong nhà), kéo Vương Tĩnh Kỳ qua chính thức giới thiệu với người nhà.
Chu Hoằng Nghị và Giang Văn Ngọc cẩn thận quan sát cô gái có khả năng là con dâu tương lai của mình, sau đó nhìn nhau, trong lòng đều âm thầm gật đầu.
Cô gái này tính tình bên trong thì không biết thế nào, nhưng nhìn bề ngoài cũng không tệ, dáng người điềm đạm, thanh tú, từ nãy giờ ngồi trong phòng khách lâu như vậy nhưng cảm xúc không có quá nhiều biến hóa, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, duy trì mỉm cười, quan trọng là cô toát ra một loại khí chất thanh nhã, ôn nhu, bình tĩnh. Ở tuổi này của cô, với thân phận này mà lại sở hữu khí chất như vậy, thật sự rất đáng quý.
"Lần đầu đến nhà, bác cũng không có gì cho con, con nhận cái này đi, coi như bác cho con lễ vật gặp mặt." Giang Văn Ngọc tuy vẫn cảm thấy cô gái này không xứng với con trai mình, nhưng ấn tượng đầu của bà đối với cô cũng không tệ, hơn nữa có thể sau này bà sẽ trở thành mẹ chồng của cô, cho nên lúc này vẫn cư xử đúng mực, tuy nhiên giọng điệu không có thân thiết như ông cụ Chu và Lý Kim Hồng.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn mẹ Chu đưa cô cái bao lì xì màu đỏ, không biết phải làm cái gì bây giờ. Cô khẩn trương suy nghĩ một lát, đời trước mình đến nhà họ Trương, hình như mẹ của Trương Dương không có đưa cho cô bao lì xì giống như vầy.
"Mẹ anh cho thì em cứ cầm đi." Chu Cẩn Du ngồi bên cạnh nhắc nhở.
"Đúng vậy, đừng khách khí, cho thì cháu cứ nhận. Tới tới tới! Lúc nãy có người ngoài ở đây, ông nội không có đưa cho cháu, thật ra ông đã sớm chuẩn bị tốt rồi." Ông cụ Chu cũng lấy từ trong túi ra một bao lì xì.
"Ha ha, chờ đến khi các cháu kết hôn, ông nội sẽ cho các cháu bao lì xì lớn hơn."
Ông cụ Chu nói mấy lời này, làm gương mặt Vương Tĩnh Kỳ lại đỏ lên, xấu hổ nhận bao lì xì cùa ông cụ Chu và mẹ Chu, nhỏ giọng nói cám ơn.
"E hèm, nghe Cẩn Du nói con làm nghề giáo viên." Chu Hoằng Nghị rốt cuộc cũng tìm được một đề tài để bắt đầu nói chuyện.
"Dạ, bác trai Chu, cháu là giáo viên." Vương Tĩnh Kỳ lễ phép trả lời.
"Tốt nghiệp trường nào, dạy môn gì vậy?"
Thật ra mấy vấn đề này trong kết quả điều tra đều có ghi rõ, nhưng lần đầu tiên gặp người lớn, mấy vấn đề này vẫn phải hỏi.
"Trường đại học sư phạm, con học ngành sư phạm toán học."
"Đi làm bao lâu rồi?"
"Hơn hai năm rồi."
"Tốt, con còn trẻ, sau này cố gắng làm việc chăm chỉ, bồi dưỡng nên nhiều nhân tài cho quốc gia!" Nhiệm vụ đặt câu hỏi của Chu Hoằng Nghị hoàn thành.
"Cha mẹ con vẫn còn khỏe chứ?" Lần này đến lượt Giang Văn Ngọc.
"Cũng không tệ." Về vấn đề này Vương Tĩnh Kỳ trả lời tương đối bảo thủ.
"Hai người họ còn đi làm không? Hay đã về hưu rồi?"
"Đều về hưu hết rồi."
"Về hưu thì tốt. Người lớn tuổi rồi, phải về hưu, nhường chỗ lại cho lớp trẻ đi lên, để bản thân mình có được vài năm nghỉ ngơi an nhàn." Nhiệm vụ đặt câu hỏi của mẹ Chu cũng hoàn thành xong.
"Trong nhà con còn có những ai nữa?"
...
Người nhà họ Chu trên cơ bản đều là lần lượt hỏi mấy vấn đề liên quan đến gia đình, Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười trả lời.
Thường thường đều là như vậy. Vương Tĩnh Kỳ không quá tin tưởng vào chuyện mình sẽ được gả vào nhà họ Chu, dù sao cánh cửa nhà họ Chu đối với cô mà nói cũng rất xa vời.
"Cô giáo Vương, tôi có một chuyện đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng chưa nghĩ ra, muốn hỏi cô một chút. Cô chỉ là một giáo viên bình thường, làm sao có thể quen biết thị trưởng như Chu Cẩn Du chứ?" Rốt cuộc cũng đến lượt Chu Bảo Cầm, chị ta thấy tất cả mọi người trong nhà đều bị con hồ ly tinh này lừa bịp rồi, chỉ có mình chị ta là còn bình thường thôi. Chị ta hung hăng trừng mắt liếc Vương Tĩnh Kỳ một cái, thầm thề trong lòng, nhất định phải vạch trần âm mưu của con hồ ly tinh đó.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn Chu Bảo Cầm, người chị chồng tương lai này, kể từ khi cô đặt chân vào nhà họ Chu, chị ta đã không cho cô sắc mặt tốt: "Chuyện này nói ra cũng khá phức tạp, vẫn là để cho Cẩn Du nói với chị đi, sẽ tốt hơn."
Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp ném vấn đề này qua cho Chu Cẩn Du, cô cũng là một người có cảm xúc riêng, cho dù cô chỉ là một người bình thường, một người dân nhỏ bé, nhưng cũng là nhà họ Chu mời cô đến đây chơi, chứ không phải là cô khăng khăng đòi đến, dựa vào cái gì mà mời cô đến đây rồi xem thường, làm khó làm dễ cô.
Chu Cẩn Du thẳng thắn trả lời: "Chị hai, vấn đề này chị không cần phải biết, cũng không còn sớm nữa, có phải chị nên về nhà rồi phải không." Anh chỉ còn kém không nói thẳng, chỗ này là nhà họ Chu, chị ta là con gái đã gả ra ngoài rồi, không liên quan gì nữa, chuyện của nhà họ Chu không cần chị ta nhúng tay.
"Mẹ, mẹ nhìn em trai kìa, không phải là con chỉ tò mò thôi sao, thân phận hai người bọn họ chênh lệch lớn như vậy, làm sao có thể quen biết được, vậy mà em trai lại nổi giận với con, chuyện này là tại vì ai, không phải chỉ vì con muốn tốt cho nó thôi sao. Kẻ trong cuộc u mê, bây giờ nó không còn nhìn thấy cái gì đúng sai nữa rồi, con là chị nó muốn nhắc nhở một chút thì có cái gì sai?" Chu Bảo Cầm ủy khuất hỏng rồi, lôi kéo tay mẹ mình bắt đầu tố cáo, oán trách tại sao mình không được biết ơn.
Giang Văn Ngọc vỗ vỗ lên tay con gái mình, lại nhìn Vương Tĩnh Kỳ đang cúi đầu nhìn mặt đất, mặc dù chưa nói gì, nhưng thái độ này cũng biểu lộ rõ lập trường của bà.
Cô gái này và con trai mình còn chưa có nên chuyện gì, nhưng người ngồi bên cạnh mình là con gái ruột, bên nào quan trọng hơn, đương nhiên là bà rõ ràng.
Chu Bảo Cầm thấy thái độ của mẹ mình, cảm thấy đã chiếm được chỗ dựa, quay đầu nhếch miệng cười khinh thường với Vương Tĩnh Kỳ.
Thái độ này của hai mẹ con nhà họ Chu chọc giận đến Chu Cẩn Du, anh cũng không thèm để ý đến mẹ và chị mình nữa, trực tiếp quay qua nói với ông cụ Chu đang ngồi xem náo nhiệt.
"Ông nội, cháu và Kỳ Kỳ ở bên ngoài rất tốt, là ông muốn cháu dẫn cô ấy về cho ông gặp mặt, kết quả cô ấy đến cửa nhà họ Chu chúng ta, lại nhận được đãi ngộ như vậy.
Nếu đã như vậy, thì Kỳ Kỳ sẽ không dám tới đây nữa, sau này bọn cháu cũng không cần vượt đường xá xa xôi lạnh lẽo chạy về đây làm gì." Chu Cẩn Du nói xong kéo tay Vương Tĩnh Kỳ, anh dẫn cô dâu về là để được chúc phúc, chứ không phải để người ta khinh bỉ. Đã vậy thì, sau này hai người bọn họ sẽ không về đây nữa, dù sao nhà họ Chu không thiếu thốn cái gì, con cháu cũng nhiều, thiếu một mình anh cũng không vấn đề gì.
"Haizzz, đứa nhỏ này cháu làm sao vậy." Ông cụ Chu không ngờ cháu mình vừa nói đi là đi, trước đây nếu cháu nội mình mà bị ai trong nhà chọc cho mất hứng, nó cũng không nói gì mà chỉ tỏ ra lạnh lùng thôi, tuyệt đối không giống như bây giờ, không cho người nhà chút mặt mũi nào, dứt khoát rời đi.
Mấy người khác trong gia đình nhà họ Chu cũng nghĩ như vậy, thấy Chu Cẩn Du một lời không hợp liền dứt khoát bỏ đi, cũng há hốc mồm.
Vẫn là ba Chu đầu óc nhanh nhạy, nhanh chóng phản ứng kịp, kêu con trai út của mình lại: "Con đứng lại đó cho ba, thái độ kiểu gì vậy, con bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình là đứa con nít ba tuổi sao?
Con tỏ thái độ như vậy, không sợ bị người ta chê cười sao? Mà người làm con không vui là người ngoài ư? Đó là mẹ và chị gái ruột của con, mới nói một câu không hợp ý là con đã xoay người rời đi, có người con trai em trai nào sẽ làm như vậy sao?" Chu Hoằng Nghị nói, nhìn Vương Tĩnh Kỳ bị kéo đi, ấn tượng đối với cô cũng kém đi vài phần. Cho dù ai nhìn thấy con trai mình nuôi từ nhỏ tới lớn bây giờ mâu thuẫn với người nhà chỉ vì một người ngoài, cho dù là người nhà mình sai, cũng cảm thấy không vui nổi.
Chu Cẩn Du từ từ xoay gười, bình tĩnh nhìn ba mình, chờ ông nói xong, mới sâu xa nói: "Ba, hôm nay vì người đối xử không tốt với Tĩnh Kỳ là mẹ và chị ruột của con, cho nên con mới kéo cô ấy bỏ đi.
Có người nói xấu vợ tương lai của con, con thân là một người đàn ông, không thể nhẫn nhịn chuyện này được. Hơn nữa người nói xấu vợ tương lai của con lại là người thân của con, con có thể đánh hay mắng người đó sao? Con không thể làm như vậy. Cơn tức này mà không được tiêu tan, con có thể làm cái gì bây giờ?
Còn nữa, bởi vì con không phải đứa con nít ba tuổi, bây giờ con đã ba mươi tuổi rồi, con phải là một người đàn ông biết gánh vác trách nhiệm không phải sao?
Nếu có người ở trước mặt con khi dễ vợ tương lai của con, mà con vẫn để yên không có hành động gì, vậy cũng không xứng làm người nhà họ Chu nữa.
Nhưng mà, ba, không phải ba cũng vì bảo vệ vợ và con gái mình nên mới tức giận đó sao?" Chu Cẩn Du nói mấy lời này một chút cũng không lưu tình.
Chu Cẩn Du cũng là người nhà họ Chu, mà đặc điểm người nhà họ Chu chính là rất bao che lẫn nhau.
Trong lòng Chu Cẩn Du, Vương Tĩnh Kỳ chính là bạn gái của anh, anh cũng biết người nhà mình có khả năng sẽ chướng mắt thân phận bạn gái anh, cho nên anh chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt người nhà mình, anh cho rằng, nếu chuyện gì người nhà mình thấy không thích, thì không cần phải động đến, cứ để yên như vậy là tốt rồi.
Kỳ nghỉ Tết nên anh muốn trở về nhà sum họp với gia đình, bình thường anh và cô sống với nhau rất vui vẻ, anh cưng chiều cô hơn bất cứ thứ gì, nhưng hai bên không có can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.
Bây giờ gia đình anh muốn anh dẫn cô về nhà, kết quả, anh cực khổ đón cô về, gia đình anh lại tỏ thái độ này nọ, lúc nãy lại còn mời gia đình nhà họ Vương kia đến nhà, anh cũng không phải là kẻ ngốc, không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa mới tới đây đã bị chị hai tỏ thái độ khinh thường châm chọc, vậy mà người trong nhà cũng không thèm ngăn cản, nếu không ba người kia cũng sẽ không ngồi đây mãi tới lúc hai người bọn anh về đến nhà, anh dẫn cô đi cũng là vì muốn tốt cho mọi người, nếu cứ tiếp tục ở đây khẳng định mọi người sẽ rất khó chịu.