Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 107




Chu Cẩn Du cũng từng điều tra qua cuộc hôn nhân trước kia của Vương Tĩnh Kỳ, thấy mọi người trong nhà đều quan tâm, cho nên anh cũng kể sơ lược chuyện kia cho mọi người biết.

Đương nhiên cũng có mấy tình tiết quan trọng, anh cố ý nhấn mạnh cường điệu lên, ví dụ như, Vương Tĩnh Kỳ kết hôn với Trương Dương sớm như vậy, là bởi vì Trương Dương lừa gạt tình cảm của Vương Tĩnh Kỳ, mà Vương Tĩnh Kỳ lại là một cô gái tương đối truyền thống, cho nên khi cô chính mắt xác nhận Trương Dương phản bội hôn nhân, phản bội lại tình cảm giữa hai người, lúc này mới muốn chia tay với anh ta. Chuyện này khiến Vương Tĩnh Kỳ trở thành một cô gái đáng thương.

Mà anh cũng đặc biệt nói rõ, mặc dù Vương Tĩnh Kỳ và Trương Dương đã sớm làm giấy hôn thú, nhưng hai người vẫn còn chưa chính thức tổ chức hôn lễ, cho nên lúc Vương Tĩnh Kỳ ở bên cạnh anh ta, vẫn còn là một cô gái trong trắng, chuyện này còn cho thấy Vương Tĩnh Kỳ là một cô gái vô cùng có lòng tự trọng.

Hai chuyện này chính là hai vấn đề mà người lớn trong nhà họ Chu để ý nhất, bọn họ sợ Vương Tĩnh Kỳ là một cô gái tham hư vinh, biết gia đình bọn họ có điều kiện tốt, nên quay lưng vứt bỏ người chồng cùng chung hoạn nạn với mình, muốn trèo cao đeo bám con trai nhà bọn họ. Cái thứ hai là, cho dù xã hội có phát triển thế nào, thì người lớn tuổi vẫn cho rằng, một người phụ nữ còn trinh tiết là rất quan trọng, cho dù cô gái có ưu tú đến thế nào đi nữa, mà trước kia đã từng ăn ở cùng với người khác, thì sau này hai vợ chồng chung sống với nhau cũng sẽ có một chút bất đồng.

Cho nên sau khi nghe Chu Cẩn Du nói rõ mọi chuyện xong, nụ cười trên mặt ông cụ Chu càng tươi hơn, vui vẻ nói: "Được, được, được, cô gái như vậy mới xứng với cháu nội của ông chứ!"

Đương nhiên là ông vô cùng tín nhiệm đứa cháu nội đích tôn này của ông, cũng rất tin tưởng mắt nhìn người của cháu mình.

Sắc mặt của mẹ Chu cũng khá hơn nhiều, phải nói là sắc mặt mấy người phụ nữ đều hòa hoãn hơn, còn về phần đàn ông, trừ hai người lớn tuổi nhất, thì cũng không ai có quyền phát ngôn.

"Cẩn Du, em đừng ngu ngốc! Đừng bị mấy thứ bề ngoài này lừa gạt, cũng có thể mấy thông tin trong tư liệu điều tra kia là giả, em phải biết suy nghĩ chớ! Bản thân phải suy nghĩ cho kỹ, đừng nghe người khác nói ngọt mấy câu, thì cái gì cũng răm rắp tin theo!" Chu Bảo Cầm vẫn còn không cam lòng.

Chị ta vẫn luôn tin tưởng, chỉ khi chính mắt mình thấy thì mới là sự thật, còn kết quả điều tra kia, nếu người điều tra mà không có năng lực, cũng dễ dàng bị gạt như chơi.

Cũng như mấy lần chị ta kêu thư ký của Trịnh Tiến Bân báo cáo mấy chuyện gần đây anh ta làm, lúc nào thư ký cũng nói không sao, rất tốt. Kết quả chị ta lại nghe được mấy tin đồn không hay, phải tự mình đi kiểm chứng, nếu mà chị ta tin mấy lời thư ký nói, không chừng bây giờ ông chồng mình đã bị người phụ nữ khác câu đi mất rồi.

Chu Cẩn Du nghe mấy lời nói khó nghe của chị mình, cả người lại bắt đầu tỏa ra hơi thở lạnh lẽo: "Mấy lời này chị hai nên tự nói cho chính bản thân mình nghe thì tốt hơn."

Chu Lệ Phương kéo Chu Bảo Cầm đang kích động qua bên cạnh mình, nhỏ giọng quát: "Em câm miệng, chuyện này không liên quan tới em, có ba mẹ và ông nội ở đây, em chỉ cần nghe là được!"

Nhưng đương nhiên là Chu Bảo Cầm nghe không hiểu ý tứ của Chu Cẩn Du, cũng không hiểu lời cảnh cáo của chị cả.

"Chị cả, chị không biết đâu, bây giờ thủ đoạn của mấy cô gái quả thật không tầm thường chút nào! Đừng nói là lau son xóa phấn, lúc nhìn thấy đàn ông thì nói khóc sẽ khóc, nói cười sẽ cười, không cần chuẩn bị trước cũng làm được! Bây giờ y thuật chữa bệnh cũng tân tiến lắm, hàng xài rồi chỉ cần đến bệnh viện động dao động kéo một chút là lại biến thành cô gái mới vào đời thôi, nhìn kỹ cũng không phát hiện được!" Chu Bảo Cầm vội vàng nói, lại còn lắc lắc tay chị cả Chu, hy vọng lấy được sự tin tưởng.

Thời điểm này có xuất hiện mấy bệnh viện tư nhân, nói là kỹ thuật hiện đại đến từ Hàn Quốc, có thể làm giải phẫu vá màng trinh, bất kể là người phụ nữ như thế nào, chỉ cần vào đó làm một ca phẫu thuật, lúc đi ra lại sẽ trở thành một cô gái y như mới.

"Bảo Cầm, nói cái gì vậy! Ở đâu ra mà nghe mấy cái thứ linh tinh đó, cũng không nhìn xem bây giờ là trường hợp nào mà ăn nói xằng bậy!" Chị cả Chu nhìn thấy sắc mặt đứa em út càng ngày càng âm u, vội vàng mắng em gái.

Đứa em gái này giống như không có đầu óc vậy, không biết quan sát tình hình gì hết, ngay lúc này mà nói những lời đó còn không phải là không cho Cẩn Du chút mặt mũi nào sao!

"Chị, em thật lòng đó, mọi người mà không tin, đến lúc đó bị con nhỏ không ra gì đó lừa gạt, mọi người đừng có hối hận! Lại nói, em trai à, người phụ nữ kia lấy chồng đã hai năm rồi, mà vẫn còn là một cô gái trong trắng, mọi người cũng tin sao? Làm sao mà được chứ, có quỷ mới tin! Nếu như quả thật đúng là như vậy, thì người đó hẳn không phải là đàn ông rồi!" Chu Bảo Cầm không biết điều oang oang nói.

"Được rồi, con mau im miệng đi! Con là con gái đã gả ra ngoài rồi, đừng cố xen vào chuyện ở nhà mẹ đẻ, có thời gian thì quan tâm tới chồng con mình nhiều một chút, quản lý cuộc sống của mình cho tốt là được, chuyện của em trai con ở nhà họ Chu không cần con quan tâm!"

Giang Văn Ngọc nhìn đứa con gái thứ hai của mình ăn nói càng lúc càng không nể mặt ai, vội vàng xuất khẩu chặn miệng chị ta lại, nếu còn để cho chị ta nói tiếp, chắc xui xẻo cả năm.

"Mẹ. . ." Chu Bảo Cầm không ngờ mình tốt bụng như vậy, mà chỉ đổi lấy lại được những lời vô tình của mẹ mình, có chút không chấp nhận được.

"Không có mẹ, mẹ mẹ cái gì, kêu ba cũng không được! Con mau xuống phòng bếp giúp đỡ một tay đi, ngày nào cũng lo chạy về nhà mẹ đẻ, mà đến lúc thật sự cần nhờ tới con, lại không thấy con đâu!" Giang Văn Ngọc không thèm chừa lại mặt mũi cho con gái, bộc phát tại chỗ.

Bà luôn là một người như vậy, nói chuyện rất thẳng thắn, quyết đoán, không thèm nể mặt bất kỳ ai. . . trừ ông cụ và con trai út. Vốn là theo số tuổi càng ngày càng lớn của mình, bà đã trở nên dễ chịu hơn rồi, nhưng đó là chỉ khi không có ai chọc bà tức giận.

Trịnh Tiến Bân nhìn vợ mình còn chưa biết thu liễm lại muốn xông lên, anh ta vội vàng chặn cái miệng hay gây họa kia lại, kéo chị ta đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Em câm miệng đi, còn sợ mọi chuyện chưa đủ loạn có phải không? Mẹ, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi! Lúc ở nhà Bảo Cầm có học được hai món ăn mới, muốn về nhà làm thử cho mọi người ăn, vừa đúng ngay dịp Tết, tụi con đến phòng bếp trổ tài nấu nướng, chờ một lát sẽ cho mọi người thưởng thức tài nghệ của tụi con!"

Chu Bảo Cầm vô cùng buồn bực, chị ta có lòng tốt cơ mà, sao tất cả mọi người đều muốn chị ta câm miệng, biến lòng tốt của chị ta trở thành lòng lang dạ sói!

Sau khi kẻ quậy phá gia đình Chu Bảo Cầm đi vào trong, phòng khách rốt cuộc cũng khôi phục lại sự an tĩnh.

Sắc mặt Chu Cẩn Du cũng khôi phục lại được chút ít, nhưng cũng không có giải thích mấy vấn đề mà chị hai anh vừa mới nói, anh nghĩ, là một người đàn ông, mấy chuyện này để mình anh biết là được rồi, người phụ nữ của mình hàng thật hay hàng giả, nếu ngay cả anh mà cũng không biết, thì cũng không xứng mặt đàn ông.

Ông cụ Chu không bị ảnh hưởng chút gì bởi những lời cháu gái mình vừa nói, mà cười sảng khoái: "Cẩn Du à, ông thấy cô bé này cũng được, cháu định chừng nào thì dẫn về cho ông gặp đây!" Đột nhiên ông thở dài: "Tuổi ông cũng cao rồi, chỉ mong được tận mắt nhìn thấy cháu nội ông cưới vợ sinh con thôi!"

"Đúng vậy! Con đã nói là cô bé kia rất tốt, sao còn chưa chịu dẫn về nhà cho ba mẹ nhìn thử xem sao!" Giang Văn Ngọc khôi phục lại sự dịu dàng, nhưng lời của con gái nói, bà cũng để trong lòng. Bà tin tưởng con trai sẽ không lừa gạt mình, nhưng đồng thời bà cũng sợ con trai bị người phụ nữ kia mê hoặc dụ dỗ, không biết phân rõ đúng sai.

Chu Cẩn Du trầm mặc một lát mới nói: "Tính cách Tĩnh Kỳ có hơi bướng bỉnh, lúc con biết chuyện cô ấy ly hôn, con âm thầm lợi dụng chức vụ của mình để giúp cô ấy giải quyết chuyện này, cô ấy biết được đã không thèm nhìn mặt con." Anh vừa nghĩ thông suốt rồi, nếu muốn cuộc hôn nhân của hai người trong tương lại được thuận lợi, vậy thì phải nghĩ cách kiếm thêm điểm cho cô.

"Có ý gì? Con bé còn chưa ly hôn mà con đã biết nó rồi sao?" Lần này là câu hỏi của Chu Hoằng Nghị, ánh mắt nhìn con mình cũng trở nên sắc bén.

"Biết thì biết, nhưng lúc mới gặp cô ấy mắng con rất nhiều." Chu Cẩn Du nhớ lại lúc lần đầu hai người gặp nhau, chọn mấy đoạn hay để kể lại cho người nhà mình nghe, đương nhiên là trong câu chuyện này của anh cũng có rất nhiều hơi cường điệu hóa. Nhưng mấy chuyện này chỉ có mình anh và Tĩnh Kỳ biết, cho nên anh cũng không sợ ba mình cho người đi điều tra.

Trong miêu tả của Chu Cẩn Du, Vương Tĩnh Kỳ biến thành một người không sợ cường quyền, là một cô gái mạnh mẽ, dám chống cự lại sự hăm dọa và cám dỗ của người có quyền lực hơn mình. Mặc dù lúc đó tình cảm của cô và chồng trước đã rạn nứt, nhưng đối với sự trêu đùa của Chu Cẩn Du, người đang nắm chức thị trưởng thành phố, cô vẫn vững tâm, kiên quyết cự tuyệt. Mà Chu Cẩn Du anh, một người vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, lại bị lòng tự trọng của cô hấp dẫn. Một cô gái có thể chống lại được sự cám dỗ, còn không phải là cô gái tốt hay sao? Cho nên anh mới âm thầm liên lạc người quen giúp đỡ cô, trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, cứu lấy trái tim cô gái từ trong tay ác ma.

"Ừ, tính cách đứa nhỏ này cũng không tệ, có lòng kiên quyết, là một mầm non cách mạng rất đáng giá!" Ông cụ Chu gật đầu bày tỏ sự hài lòng.

Người nhà họ Chu bất đắc dĩ nhìn ông cụ, thời đại nào rồi, cô gái như vậy làm sao có thể giống với người thời xưa được, bây giờ có còn phát xít Nhật nữa đâu mà đánh!

"Đúng vậy, Tĩnh Kỳ con là một cô giáo nữa. Lúc nào cũng nói mình phải làm gương tốt, bình thường rất nghiêm túc. Chuyện mà cô ấy có thể tự làm thì sẽ kiên quyết không cần nhờ tới sự giúp đỡ của con."

"Sau khi cô ấy ly hôn, bị ba cô ấy đuổi ra khỏi nhà, vậy là cô ấy một mình dọn đến phòng ký túc xá ở trường học, phải tham gia dạy bổ túc cho lớp mười hai thi đại học, vì vậy ngày nào cũng bận rộn, quay như chong chóng, làm con chỉ nhìn thôi mà cũng thấy mệt mỏi. Hai lớp mười hai do cô ấy đảm nhiệm cũng rất xuất sắc, kỳ thi cuối kỳ lần này, thành tích hai lớp đó cao nhất trường, mà theo như thông tin nội bộ chỉ có mình con được biết, thì thành tích này ở thành phố D cũng được coi như là cao nhất luôn đó!"

Cái này Chu Cẩn Du nói thì đúng là sự thật, kỳ thi cuối kỳ lớp mười hai và mấy kỳ thi khác ở thành phố D trong giai đoạn này, đều được tổ chức cùng một thời gian, đề thi cũng là đề thống nhất của toàn thành phố, độ dễ tương đối ngang nhau. Sau khi nghe Tĩnh Kỳ về nhà khoe khoang với anh, anh có lén lút hỏi Trịnh Kim Quốc, quả thật là thành tích của Tĩnh Kỳ cao vượt bậc, lần đầu tiên trong đời anh cũng cảm thấy thật bội phục cô gái nhỏ này.

"Hơn nữa lúc kỳ nghỉ bắt đầu, rất nhiều phụ huynh học sinh gọi điện thoại đến cho cô ấy, muốn nhờ cô ấy dạy bổ túc cho con họ trong mấy ngày nghỉ lễ, cô ấy thấy vậy, chỉ có thể hy sinh thời gian nghỉ ngơi để dạy bổ túc cho mấy học sinh yếu kém, kết quả những người tìm đến học càng ngày càng nhiều. Mà cô ấy cũng là một cô gái khá nhát gan, sợ tự ý dạy thêm cho học sinh sẽ bị bắt, cho nên thương lượng với mấy đồng nghiệp, cuối cùng mở lớp dạy phụ đạo."

"Lúc đầu con muốn tìm người làm giúp thủ tục cho cô ấy, nhưng cô ấy không chịu, nói là không muốn lợi dụng chức quyền của con, hai tuần được nghỉ Tết này, căn bản là cô ấy không có nghỉ ngơi, ngày nào cũng ở lớp phụ đạo để dạy thêm." Chu Cẩn Du vừa nói vừa lắc đầu, bộ dạng hết cách.

Nghe Chu Cẩn Du nói như vậy, mấy người đàn ông trong nhà cũng gật đầu, mà mấy người phụ nữ thì nhìn nhau, lần đầu tiên chị cả Chu đặt câu hỏi: "Cẩn Du à, bạn gái của em bận rộn như vậy, có thời gian chăm sóc cho em không?" Em trai của chị ta cũng không phải là cần tìm một nữ cường nhân cưới về nhà, cô gái đó phải biết chăm sóc chồng, đồng thời phải tự lo liệu công việc của mình cho tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.