Chính văn
(2622)
Vương Tĩnh Kỳ cô đơn nằm trong bệnh viện, nhìn bức tường trắng xung quanh âm thầm rơi lệ.
Ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ sống được tối đa ba tháng, đây là bệnh viện chẩn đoán cho cô.
Cô đã một mình ở bệnh viện gần hai tháng, lúc mới đầu anh trai và cháu gái còn đến thăm cô, nhưng sau đó cũng không còn nhìn thấy bóng dáng người thân nào nữa, về phần những người bên nhà chồng, ngay cả hi vọng cô cũng không dám.
Con người khi đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh, đều vô thức hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong đời, Vương Tĩnh Kỳ cũng không ngoại lệ, mấy ngày nay nằm trên giường, cô không ngừng nhớ lại cả đời này của mình đã làm nên trò trống gì. Không biết vì sao, ban đầu mọi chuyện rất mơ hồ, bây giờ nhớ lại lại rõ ràng như vậy, giống như chỉ vừa mới trải qua.
Cô vừa hồi tưởng lại vừa rơi nước mắt, cô rất hối hận, vì sao bản thân lại nhu nhược như vậy, vì sao cuộc sống của chính mình phải kìm nén nhiều đến như thế.
Trước khi chưa lấy chồng, bởi vì có người cha thích uống rượu đến điên cuồng, từ nhỏ không có ngày nào cô được sống yên ổn, mỗi khi tan học về nhà, cô đều lo lắng sợ hãi, tuổi thơ của cô không lúc nào vui vẻ, trong ký ức chỉ là hình ảnh cô bị mẹ ôm lấy ẩn núp khắp nơi. Khi đó cô luôn mong anh trai đừng tăng ca nữa, bởi vì từ sau khi anh trai trưởng thành, những khoảng thời gian anh trai ở nhà, ba cô không còn dám mượn rượu để phát tiết nữa.
Nghĩ đến lúc đó anh trai mở rộng cánh tay bảo vệ cô và mẹ ở sau lưng, cô cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc.
Sau khi anh trai kết hôn liền dọn ra ngoài ở, nguyện vọng lớn nhất của cô là cũng có thể kết hôn, mau chóng kết hôn, cũng có nhà của mình, đưa mẹ rời xa người cha nát rượu kia.
Cho nên thời điểm khi cô học đại học, vừa mới có người ngỏ lời tỏ tình, cô đã rất chờ mong một tương lai hạnh phúc gần kề, người đó chính là chồng kiếp này của cô.
Nhớ lại những năm tháng trên giảng đường, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy mình thật hạnh phúc, bởi vì khi đi học có người giữ chỗ cho cô, lúc ăn cơm mua cơm cho cô, khi ra về đạp xe đưa cô đi ra phố tản bộ, mặc dù cô cũng làm bài tập giúp người ta, rửa chén cho người ta, chi tiền mua vé xem phim vân vân, cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Thế nhưng phần tình cảm ấm áp không dễ có được mà cô trân trọng giữ gìn này tất cả đều bị sụp đổ dập tắt khi hai nhà bàn luận chuyện kết hôn sau khi cô vừa tốt nghiệp.
Cô vừa mới ra trường đã đi đăng ký kết hôn, lúc trước còn tưởng rằng bởi vì Trương Dương quan tâm cô, sợ cô chạy mất mới có thể nghĩ đến quyết định tiến tới hôn nhân, về sau mới biết được, đó là do chuyên ngành của Trương Dương không tốt, bằng bản thân hắn, muốn ở lại thành phố D là rất khó khăn, nhưng nếu có người thân ở đó thì vẫn có thể thu xếp, cho nên Trương Dương mới có thể vừa tốt nghiệp đã cùng cô kết hôn.
Hai người như mong muốn đều được phân trở về thành phố D, nhưng không có lập tức cử hành hôn lễ, bởi vì mẹ của Trương Dương nói phòng ở trong nhà quá nhỏ, Trương Dương kết hôn cũng không có chỗ ở, đợi hai năm, chờ Trương Dương mua phòng tân hôn xong sẽ cho hai người cử hành hôn lễ.
Thế nhưng một lòng chờ đợi hai năm, Trương gia vẫn không mua được phòng tân hôn, cuối cùng vì cha Vương ghét bỏ nuôi không cô hai năm, chạy đến Trương gia náo loạn một trận, hôn lễ hai người mới được tiến hành.
Phòng tân hôn đã không có, chỉ có thể chen chúc ở cùng cha mẹ và em gái chồng.
Cuộc sống sau khi kết hôn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Vương Tĩnh Kỳ, tuy rằng ở đây không cần đối mặt với người cha nát rượu kia, nhưng ở cùng với cha mẹ chồng luôn luôn không ngừng chỉ trích, em gái chồng không chỗ nào không làm khó dễ, thậm chí nếu cô làm tốt thì vẫn như vậy.
Cô đã từng bị chọc tức chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ Vương đã năm mươi tuổi, tóc cũng trắng xóa lại khuyên nhủ cô, phàm là việc gì cũng phải nhẫn nại một chút, nhường nhịn hơn một chút, em gái chồng dù sao thì cũng vẫn phải lập gia đình, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, đợi cho em chồng lập gia đình thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Về phần cha mẹ chồng, hai người đã già rồi, thân thể như vùi một nửa trong đất, dù cho sống thêm vài năm nhưng có thể sống lâu hơn người trẻ tuổi ư, chỉ cần chịu đựng cho đến lúc đó, cô cũng sẽ không còn khổ nữa.
Lúc ấy cô không còn biện pháp khác, nhà mẹ đẻ cũng không trông cậy được, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng mọi chuyện lại không phát triển giống như mẹ Vương nói, hai đứa em chồng kết hôn, chẳng qua khiến cho Vương Tĩnh Kỳ hầu hạ thêm hai đứa con rể, vài năm sau lại thêm các con của em chồng.
Còn cha mẹ chồng, Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường bệnh chỉ có thể cười khổ. Cô kết hôn gần hai mươi năm, vẫn không thể bì nổi cha mẹ chồng, hiện tại cô sắp sửa đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, cha mẹ của Trương Dương vẫn còn sống rất cường tráng. Thật đúng như câu "người tốt chết sớm, người ác sống lâu", tai họa...
Được rồi, không muốn nghĩ nữa.
Kỳ thật điều khiến cho cô thương tâm nhất chính là chồng cô, Trương Dương. Vốn đây sẽ là người cả đời mình dựa vào, ai ngờ sau khi kết hôn lại thay đổi hoàn toàn, tính khí nóng nảy, động một chút lại nổi giận với cô, hết chướng mắt cô cái này lại ghét bỏ cô cái kia, cô còn cho rằng là vì áp lực công việc của hắn quá lớn, nhưng về sau từ miệng em chồng cô mới biết được, thì ra trước khi hai người kết hôn đã có kẻ thứ ba...
Về sau khả năng lại có thêm kẻ thứ tư, thứ năm gì đấy.
Bởi vì đời này Vương Tĩnh Kỳ không thể sinh con, cho nên những ngày tháng qua cô đều nhẫn nhịn, cứng đầu cho rằng đó là do Trương Dương còn trẻ, đợi khi hắn già rồi, sẽ biết rõ ai là người tốt với hắn nhất.
Nhưng giờ đây cô không đợi được nữa, cũng không muốn đợi.
Sau khi cô biết mình bị ung thư gan phải nhập viện, rốt cuộc cô cũng thấy rõ bộ mặt xấu xí hung ác của người nhà Trương gia.
Vừa nghĩ đến cô không tự giác mà cười giễu cợt, cũng may cô là nhân viên công vụ, bản thân còn có bảo hiểm y tế, nếu không thì bây giờ có phải cô đang nằm trên đường chờ chết hay không?
Thời điểm cô đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi vào.
"Tĩnh Kỳ, mình đến rồi đây, hôm nay mang cho cậu canh gà, còn cố ý nấu theo khẩu vị của cậu, bỏ thêm ít dấm chua, cam đoan cậu sẽ thích." Nói xong liền đem cặp lồng đặt trên tủ đầu giường, sau đó mới cởi áo khoác trên người.
"Mộc Nghiên, sao cậu đến đây, đã nói với cậu rồi, cậu không cần đưa cơm đến nữa, đưa tới mình cũng ăn không vô." Vương Tĩnh Kỳ nhìn bạn tốt của mình Từ Mộc Nghiên, chậm rãi nói.
"Nói cái gì, cơm bệnh viện có, nhưng làm sao ngon bằng nhà làm, vả lại mình cũng không có nấu cơm, chỉ hầm một ít canh mang cho cậu, cậu ăn không ngon, nhưng vẫn có thể uống mấy ngụm canh mà." Từ Mộc Nghiêm mượn động tác treo áo âm thầm lau nước mắt. Sau đó còn cố ý nói đồ ăn trong nhà ăn bệnh viện mất vệ sinh, không nghĩ rằng bạn tốt thật sự đã không thể ăn cơm nữa.
Vương Tĩnh Kỳ không nói chuyện, sau nửa ngày mới nhẹ nhàng nói: "Mộc Nghiên, đời này có thể cùng với cậu và Tiểu Dĩnh, Hi Văn trở thành bạn tốt chính là hạnh phúc lớn nhất đời mình."
"Cậu đang yên đang lành nói mấy lời đó làm gì, bây giờ cậu chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi, hôm qua Tiểu Dĩnh còn gọi điện thoại tới nói muốn cuối tuần lập kế hoạch đi Hải Nam chơi, chúng ta đều đã chuẩn bị rất nhiều năm, không thể bởi vì chuyện này mà làm chậm trễ mọi chuyện không thể đi, mấy đứa mình đều đã xin nhà trường nghỉ phép rồi, nhân tiện mấy chị em chúng ta cũng đi dạo một chuyến, chơi một chuyến thật vui vẻ." Từ Mộc Nghiên điều chỉnh tốt cảm xúc, đi đến trước giường, mở cặp lồng đổ một ít canh gà nóng hổi ra chén.
Sau đó mang ngữ điệu trêu đùa nói: "Cậu không biết đâu, hiệu trưởng vừa nghe thấy cả ba người tụi mình cùng nhau xin nghỉ phép, khuôn mặt kia kéo dài y như mặt con lừa. Ha ha!"
Vương Tĩnh Kỳ cười theo, Từ Mộc Nghiên, Tưởng Hi Văn, Vương Dĩnh là ba người bạn tốt nhất của cô, từ khi bản thân phải nằm viện, các cô luôn thay phiên nhau sớm chiều đưa cơm tới cho cô, tuy cô năm lần bảy lượt đã nói, cô có tiền lương, có thể mua cơm trong nhà ăn giúp cô là được, nhưng ba người họ vẫn kiên quyết khăng khăng xuống bếp.
Vương Tĩnh Kỳ thật sự rất cảm động, ở cái tuổi này rồi, con cái của ba người họ đều đã lên cấp ba, có thể nói là thời điểm quan trọng nhất, nhưng các cô vẫn không quản khó khăn, kiên trì mỗi ngày đưa cơm đến bệnh viện cho cô, phần nhân tình này cô sẽ nhớ kỹ, nếu có kiếp sau, nhất định cô sẽ báp đáp những người bạn tốt này gấp bội.
Miễn cưỡng chống người dậy uống vài ngụm canh, Vương Tĩnh Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không thể uống được nữa.
Hiện tại thân thể của cô như vậy, bởi vì phần bụng đã bị khối u đè lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô, mấy ngày nay, cô càng khó ăn uống, chỉ có thể uống một ít thức ăn lỏng và nước canh mỗi ngày. Còn có sự đau đớn liên tục giày vò cô, làm cho thân thể vốn đã không đầy đặn càng trở nên gầy gò như rễ cây.
"Được rồi, vậy cậu nằm nghỉ một chút đi, mình đi rửa cặp lồng." Từ Mộc Nghiên cố nén nước mắt, trấn định cầm cặp lồng ra khỏi phòng bệnh.
Vương Tĩnh Kỳ vừa định nhắc nhở cô trong phòng bệnh cũng có nhà vệ sinh, nhưng nhìn thấy cửa phòng bệnh lay động lại trầm mặc trở lại.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Từ Mộc Nghiên không nhịn được nữa, che miệng ngồi xổm xuống đất khóc òa lên.
Trong lòng hung hăng mắng: "Ông trời thật không có mắt, Tĩnh Kỳ là người tốt như vậy, sao có thể an bài cho cậu ấy kết cục này. Cả nhà Trương gia kia từ trên xuống dưới không có lấy một cái gì tốt, làm sao có thể yên bình sống tới hôm nay đây." Mấy người chị em các cô từ lúc đi làm mới quen biết nhau, nhưng tính tình vô cùng hòa hợp, cho nên tự nhiên sẽ thân với nhau.
Người nhà chồng của Vương Tĩnh Kỳ các cô cũng đã gặp qua, cho nên biết rõ cha mẹ chồng của Vương Tĩnh Kỳ là người như thế nào, Tĩnh Kỳ phải trả giá nhiều năm như vậy thật sự không đáng, chẳng lẽ bởi vì không thể sinh con, lại có thể tra tấn người ta thành như vậy ư?
Đúng vậy, Trương Dương và Vương Tĩnh Kỳ kết hôn gần hai mươi năm, bọn họ vẫn không có một đứa con, hai người cũng đã sớm đi kiểm tra, đều không có bệnh gì, chỉ là một bên ống dẫn trứng của Tĩnh Kỳ bị tắc, nhưng bác sĩ cũng đã nói, một bên ống dẫn trứng bị tắc không phải không thể mang thai, chỉ là mang thai so với người khác khó khăn hơn một chút.
Nhưng nhà chồng của Tĩnh Kỳ lại nắm lấy điểm này, nhiều năm qua luôn dùng lý do ấy để tra tấn cô, không riêng gì nhà chồng mà con cháu bọn họ cũng bắt cô làm trâu làm ngựa, bình thường còn phải nén chịu những lời châm chọc chế giễu của bọn họ. Chị em các cô đã sớm nhìn không thuận mắt, nhưng họ cũng biết, một nhà Trương Dương là muốn Tĩnh Kỳ chịu không được sau đó tự động rời đi, như vậy bọn họ không cần chia ra bất kỳ cái gì, còn có thể khiến cho Tĩnh Kỳ dọn ra khỏi nhà.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải quan tâm mấy thứ đồ kia, thứ cô quan tâm chính là căn nhà, đây là chấp niệm nhiều năm nay của cô. Các chị em đều hiểu rõ ý nghĩ này của Tĩnh Kỳ, vì vậy mới không đi đánh đuổi Trương gia rời đi, ai ngờ bây giờ Tĩnh Kỳ lại bị căn bệnh nan y như vậy.
Các cô cũng rất hối hận, bởi vì bọn cô biết, Tĩnh Kỳ mắc căn bệnh này chắc chắn có liên quan đến cuộc sống không hạnh phúc, luôn bị người nhà Trương gia khinh bỉ trong thời gian dài.
Sau khi Tĩnh Kỳ phát bệnh nằm viện, chị em các cô đã bàn bạc, muốn cùng Tĩnh Kỳ đi đến cuối con đường, dù cho không có người nhà, nhưng vẫn còn những người bạn tốt là các cô đây mà, ô ô...
Từ Mộc Nghiên điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đem cặp lồng rửa sạch mới trở lại phòng bệnh.
Nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ yên tĩnh nằm trên giường bệnh, an ổn như vậy, cô lại có dự cảm bất lành, từ từ bước đến bên cạnh giường bệnh, vươn tay kiểm tra hơi thở của Vương Tĩnh Kỳ...
"Tĩnh Kỳ..." Trong phòng bệnh vang vọng tiếng khóc bi thương.
Hoa thanh tú rung động giữa bầu trời đầy sao, một ngôi sau lặng lẽ tắt dần.