“Nó còn trong sạch không?”
“Cháu có thể lừa người khác, bác hai làm sao cháu dám lừa? Con nhỏ kia là cháu bắt ở trường trung học ra, bác xem trên người nó còn mặc đồng phục kìa. trên đường vào núi, Nhị Oa nhà cháu muốn sờ một cái cháu cũng không cho sờ. Bác hai, không phải cháu nói bác, có thể sinh con là được rồi, bác quan tâm nó sạch hay không sạch làm gì?”
“Mày không biết, thằng Tinh nhà bác ở trong thành làm việc vài năm, ánh mắt cũng cao hơn, đòi bác thế nào cũng phải mua được một cô gái phải sạch sẽ mới được”
“Haizzz, đúng là người làm công tác văn hóa thật không giống với bọn cháu, chọn tam nhặt tứ”
…..
Ác mộng. Tô Tần khi nghe thấy giọng nói quen thuộc cảm thấy chính mình đang trong ác mộng. Toàn thân cô đều rất đau, chỉ động một chút là xương cốt như muốn gãy ra vậy. cô đang nằm trên đất, mặt dán xuống đất, ngay chóp mũi là mùi tanh hôi của rêu xanh. cô hoảng hốt mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một cái phòng chứa củi bé gần như bị che kín mít, ánh sáng duy nhất là từ khe cửa lọt vào.
Ngoài cửa có người đang nói chuyện, mà hai giọng nói kia cả đời cô cũng không thể nào quên được. Đó là tiếng của hai người phụ nữ lừa bán cùng mua cô. Người phụ nữ lừa bán cô gọi là Trương Phượng, còn người mua cô gọi là Lý Vân Trân. Cho dù cô được cảnh sát cứu ra, gả cho thầy giáo Lê Xuyên, bắt đầu một cuộc sống mới, cô cũng không bao giờ quên được tên cùng giọng nói của hai người phụ nữ này. Mà “thằng Tinh” Lý Vân Trân vừa nói đến chính là người sẽ làm chồng cô khi cô bị mua đến – Trương Tinh.
Thân thể cảm nhận một cách sâu sắc, mùi vị ngay mũi quá mức chân thật, đây không phải là mộng
Tô Tần ngạc nhiên
cô …… không phải là bị thiêu chết sao? cô cùng con gái Bao Bao không phải là đã bị thiêu chết ở nhà sao? Làm sao có thể……làm cô trở lại nơi bắt đầu cơn ác mộng của cô?
Chẳng lẽ … muốn cô lại một lần nữa trải qua cơn ác mộng kia?
Tim cô đập nhanh “bang bang” dường như muốn vọt ra khỏi họng. cô cố gắng khống chế tim đập, làm cho chính mình bình tĩnh lại, nín thở nghe hai người phụ nữ ngoài cửa nói chuyện.
Lý Vân Trân nói: “A Phượng, đây là 6.000 đồng, mày đếm đi”
“không cần đếm, không cần đếm, đều là người một nhà, đừng theo cháu khách khí” Trương Phượng vừa nói vừa cới bỏ nút áo bông, đem 6.000 đồng nhét vào túi trong áo. Cất xong tiền, ả giữ chặt tay Lý Vân Trân, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Con nhóc kia, tính tình cương liệt, trên đường muốn chạy trốn vài lần, còn định cắn lỗ tai cháu. yêu cầu của bác cao nên cháu không dám ra tay quá nặng đánh nó. Bác hai, theo cháu thì trước khi thằng Tinh nó về bác nên đánh gãy chân nó, đánh gãy đùi tốt nhất thì nó không còn chạy đâu được. Thằng Tinh nó muốn có đứa con gái thân mình sạch sẽ cũng không nói không cần đứa chân què, bác nói xem đúng không?”
Lý Vân Trân còn đang do dự lại nghe Trương Phượng nói: “Bác xem đứa con dâu nhà Trương Tú Hoa ấy, chân gãy một cái liền bỏ đi ý định chạy trốn, ngoan ngoãn ở nhà sinh đứa nhỏ, làm việc đồng áng, nhìn thế nào cũng thấy thành thật”
Ở nhà Lý Vân Trân con trai làm chủ, bà ta là người không có chủ kiến. Bà ta nghe xong suy nghĩ một lúc cảm thấy Trương Phượng nói có lý.
…..
Tiếng nói bên ngoài vọng vào làm Tô Tần xác định một chuyện. cô sống lại, sống lại năm 15 tuổi. Sống lại vào ngày Lý Vân Trân đánh gãy chân cô. Ở kiếp trước, vào ngày này, Lý Vân Trân nghe theo lời Trương Phượng, hai người cầm một cây đòn gánh đi vào điên cuồng đập chân cô. Sau đó cô bị gãy chân phải, đau đến ngất xỉu.
cô từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, chưa từng bị khổ, càng không bị ai đánh bao giờ. Bị người ta đánh như vậy, cô mới 15 tuổi, làm sao chịu được? Cuối cùng đành chấp nhận, đi theo Trương Tinh “ổn định” sống. cô mặt ngoài vờ bình tĩnh an phận, nhưng luôn luôn tìm cơ hội chạy trốn. Năm năm sau, cô thông qua thầy giáo Lê Xuyên đến thôn dạy học, bí mật báo với bên ngoài để cảnh sát dẫn cô trở về.
cô được cứu khỏi Đại Sơn, được sự giúp đỡ của thầy giáo Lê Xuyên, một lần nữa nhập học, tốt nghiệp đại học xong làm một nhà thiết kế trang phục, sau gả cho Lê Xuyên. Thầy Lê Xuyên không ghét bỏ quá khứ của cô, mặc dù bị người nhà đối với cô bàn tán, ý kiến, Lê Xuyên vẫn không ghét bỏ. Hai vợ chồng họ thực ân ái, con gái Bao Bao cũng thật đáng yêu.
Đời trước cô bị người đàn ông mua mình ở Đại Sơn phóng hỏa thiêu chết. Cùng bị thiêu chết với cô là con gái của cô với Lê Xuyên mới ba tuổi tên Bao Bao. Hình ảnh đám cháy vẫn rành rành trước mắt, bị đau đớn do lửa cháy da thịt dường như còn hiện hữu. Con gái Bao Bao ở trong lòng cô khóc, nói với cô: “Mẹ, con đau quá, con đau quá mẹ ơi….”
cô cũng rất đau, thân thể đau, da thịt càng đau, nhưng cô là một người què, ôm con gái trốn mà bị nhốt lại trong nhà làm sao thoát được. Vào giây phút cô nhắm mắt, cô thấy Lê Xuyên vọt tiến vào. Người đàn ông thân ảnh trước sau như một cao lớn, giây phút nhìn thấy anh, trong lòng cô trở nên yên ổn, rốt cục nhắm mắt lại.
……
Tô Tần nhắm mắt, lại mở mắt đã về tới khi 15 tuổi, về tới ngày bị bắt đến đến Đại Sơn này. cô hận người ở đây, hận cả thôn này, nơi này không khí cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn. cô hận cái thôn này tới tận xương tủy. cô sống lại, nhưng việc có thể làm cũng rất hạn chế. cô tay trói gà không chặt, không giết được Trương Tinh, cũng không báo được thù. Nhưng nếu ông trời đã cho cô thêm một cơ hội, trở lại khi bi kịch chưa phát sinh, vậy thì cô phải quý trọng cơ hội lần này.
Chân tay cô bị trói chặt, không thể chạy trốn, cô nhanh chóng tỉnh táo lại và bắt đầu nhớ lại tính cách của Lý Vân Trân. Ở kiếp trước, cô cùng mẹ con Trương Tinh ở cùng một chỗ năm năm, khá hiểu biết tính cách của bọn họ. Lý Vân Trân, năm rồi chồng chết, luôn nghe con, làm việc gì cũng không có chủ kiến nhưng bà ta trời sinh tính đa nghi. Bà ta cùng Trương Phượng là quan hệ thân thích, Trương Phượng tính tình không tốt, bà ta luôn không tin tưởng ả, thường xuyên nói xấu sau lưng Trương Phượng.
Trương Tinh ở trong thành làm công vài năm, lại học qua tiểu học, hắn cho rằng chỉ có nữ nhân sạch sẽ mới xứng với hắn. Lý Vân Trân mua con dâu, yêu cầu thứ nhất chính là thân mình sạch sẽ. cô hoàn toàn có thể lợi dụng điếm đó, tạo ra mâu thuẫn giữa Trương Phượng và Lý Vân Trân, trước mắt phải tránh được bị họ đánh què chân.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng chứa củi bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào. Tô Tần lùi vào trong co quắp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người bắt đầu run rẩy, tinh thần dường như không quá bình thường. Vẻ mặt cô hoảng sợ nhìn Trương Phượng, đáng thương lải nhải: “cô ơi, cô ơi, cô buông tha cho cháu đi, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô ngủ với anh Thạch, sẽ không lại nửa đêm đánh anh ấy. cô ơi cô đừng đánh cháu, đừng đánh cháu, cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn ngủ cùng anh Thạch, ngoan ngoãn ngủ cùng anh Thạch….”
anh Thạch là tên của con trai Trương Phượng, ngày thượng mọi người đều gọi Nhị Oa nên hiếm người biết tên thật Trương Thạch. Mấy ngày nay, Trương Phượng chưa từng ở trước mặt cô gọi qua tên con mình, ả cũng kinh ngạc, con nhóc kia làm sao biết Nhị Oa tên là Thạch.
cô gái nhỏ nhắn cả người cật lực run rẩy, vẻ mặt sợ hãi như đã bị phá hư. Lý Vân Trân trong lòng trở nên không thoải mái. Bà ta không phải để ý cô gái này đã không sạch sẽ mà bà ta để ý là Trương Phượng lại đi lừa bà ta. Nghĩ đến yêu cầu của con trai, bà ta chấp nhận trả nhiều lên 3.000 đồng, không ngờ đã bị con trai của Trương Phượng chạm vào trước. Lý Vân Trân quay đầu nhìn Trương Phượng: “Phượng à, bình thường mày chiếm lợi của người ta, bác không nói gì, nhưng mà sao ngay cả bác mày cũng lừa chứ? Trả lại bác 4.000, chuyện này bác sẽ không cùng mày so đo”
Trương Phượng trừng mắt nhìn Tô Tần, lại quay qua nhìn Lý Vân Trân, giữ chặt tay bà ta: “không phải, bác hai, con nhóc này nói huyên thuyên đấy, cái gì mà ngủ hay không ngủ. Nhị Oa nhà cháu cơ bản là không có chạm qua nó”
“Mày đừng làm như bác là đứa ngốc thế” Lý Vân Trân bỏ tay ả ra, lại nhìn cô nhóc rụt lại ở trong góc phòng, sắc mặt trắng bệch, tiếp tục nói: “Người khác không biết, bác chẳng nhẽ còn không biết mày? Người một nhà, bác cũng không so đo, mày trả bác 4.000 đây”
Tô Tần biểu hiện càng sợ hãi, Lý Vân Trân chắc chắn ý tưởng bị Trương Phượng lừa gạt. Bà ta nắm lấy đòn gánh, đánh Trương Phượng một chút nói: “Bằng không, này con nhóc, bác không cần”
Hai người làm ầm ỹ lên, mà Tô Tần giả vờ như một cô bé bị dọa mất mật. Trong thân thể này dù sao cũng là một linh hồn 35 tuổi, kiếp trước sau khi bị bắt cóc, cạnh tranh trong nghề nghiệp, cũng đã thể nghiệm đủ loại nhân sinh nên điểm kỹ thuật diễn ấy vấn có được.
Trương Phượng bị đánh một chút, lửa giận công tâm, ôm ngực mắng to Lý Vân Trân “quả phụ” rồi một đường chạy khỏi nhà Lý Vân Trân. Lý Vân Trân đứng ở cửa nhà, giơ đòn gánh, mắng to Trương Phượng “vô lương tâm”, “đồ bạch nhãn lang đến thân nhân cũng lừa”. Sau khi Trương Phượng rời đi, Lý Vân Trân vào nhà uống nước, miệng còn hùng hùng hổ hổ. Bà ta đem lửa giận trút lên người Tô Tần, cầm lấy tóc cô, kéo như kéo con vật đem cô kéo ra khỏi phòng chứa củi, ném tới trong sân. Cũng may dù hiện tại là mùa xuân nhưng vẫn còn rét lạnh, cô mặc áo lót lông mới không bị trầy da.
cô bị kéo tới trong sân, dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt bị ánh sáng đâm vào có chút không mở ra được.