Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 2: Thư thông báo đến




Edit: LenNiNi

beta: mèo lười

Tố Y ở trên mạng âm nhạc tra được cái thế giới này so sánh cùng cái thế giới kia của mình, vẫn tương còn đối đơn điệu, phong cách cũng tương đối đơn độc. Nhìn tới nơi này, Tố Y không khỏi có chút bận tâm, mình ở cái thế giới kia đã từng làm những bài hát thế kia, ở nơi này cũng sẽ có người thích không? Đến lúc đó bán không được, dù sao mình cũng chưa thể thu vào!

Tính, xe tới trước núi tất có đường, đến lúc đó rồi hãy nói, ghê gớm, đến lúc đó tự viết vở kịch bán đi. Chẳng qua là, đó cũng không phải là sở trường của mình, hơn nữa mình viết kịch của trên tivi của thế giới kia, luôn là có chút chột dạ.

Không phải của mình thì mãi mãi cũng không phải là của mình, dù là ở cái thế giới xa lạ này trong không người nào biết đến, nhưng mà Tố Y vẫn cảm thấy hụt hơi (không đủ tự tin) a!

Thời gian bất tri bất giác trôi qua một tuần, nguyên chủ giao phó hôm nay mình đi lấy thư thông báo.

Tố Y giấy chứng nhận của nguyên chủ cũng mang theo, định lấy được thư thông báo sau đó liền đi ngay đến công ty bảo hiểm. Nếu lấy xong tiền bảo hiểm, mình liền có thể trực tiếp đi Yến kinh. Nếu là không xong, vậy cũng chỉ có thể lãng tránh chú nguyên chủ mấy ngày.

Đón chiếc xe đi đến trường học, theo như trí nhớ đi tới phòng làm việc chủ nhiệm lớp. Gõ cửa một cái, “Mời vào” bên trong có âm thanh người truyền đến.

Tố Y đẩy cửa đi vào, nhìn về phía chủ nhệm lớp, trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là một người phụ nữ trung niên để cho người nhìn một cái liền sinh lòng hảo cảm.

Chỉ thấy kia chủ nhiệm lớp ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn về phía Tố Y. Tố Y mới phản ứng được, mình đổi kiểu tóc, chủ nhiệm lớp khẳng định không nhận ra được đây là nguyên chủ.

“Cô giáo tốt, em là Trình Tố Y, em là tới xem một chút thư thông báo đại học có đến hay không ạ?” Tố Y nhanh chóng, vội vàng hành lễ nói.

*phía trên để người đàn bà trug niên ta sửa là phụ nữ cho hợp cảnh, còn việc trung quốc gọi thầy cô là lão sư, đoạn trên lại dịch ra thầy, nên ta đổi thành cô cho ứng xưng hô.

“Nga, Tố Y a! Ngồi, ngồi! em thay đổi như vậy nhìn tốt biết bao a, nên như vậy mới giống cô gái nhỏ, đổi một kiểu tóc đổi một tâm tình, em sau này cuộc sống còn dài đâu, lên đại học liền là bắt đầu mới thôi, em phải thấy ra điểm a! Sau này a, đụng phải chuyện không biết làm thế nào hãy gọi điện thoại cho cô, cô không dám nói có thể giúp em, nhưng là một chút đề nghị vẫn là có thể nói cho em. Đứa bé ngoan, lên đại học tiền có hay không a, không có cô liền giúp ngươi xin giúp vay tiền học a!”

Chủ nhiệm lớp vừa lên tiếng chính là chuỗi dài quan tâm. Xem ra cũng đã biết chuyện cha mẹ của Trình Tố Y rồi.

“Tạ ơn cô giáo, em biết, em cũng có tiền, ba mẹ em điều đã chuẩn bị xong tiền em lên học đại học rồi ạ. Cô yên tâm đi, có chuyện em nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô!” hốc mắt Tố Y có chút ướt át, nguyên chủ tại sao lại có thể không cảm giác được trên cái thế giới này ấm áp chứ.

“Vậy thì tốt, tới, đây là thư thông báo của em, thi rất tốt, thi đậu đại học Yến Kinh nha! em chọn chuyên nghành không tệ, hơn nữa chuyên ngành em chọn này sau này ra trường cũng dễ dàng tìm việc.

Đến trường học học tập cho giỏi, lên đại học chính là cô gái lớn rồi, sau này một người tự mình lo lấy, phương diện sinh hoạt nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng mình, có chuyện liền gọi điện thoại cho cô, biết không!”

Chủ nhiệm lớp đem thư thông báo đưa cho Tố Y. Tố Y vội vàng hành lễ, luôn miệng vừa nói tạ ơn cô giáo!

Từ trường học đi ra, Tố Y trực tiếp đón xe đi công ty bảo hiểm. Đến công ty bảo hiểm hỏi một chút ý kiến mới biết, thì ra tiền bảo hiểm cha mẹ Trình Tố Y lại có 400 vạn! Cha mẹ nguyên chủ đều là quản lý công ty xuyên quốc gia [chém đại], ban đầu mua bảo hiểm với số tiền lớn, khó trách chú của nguyên chủ cầm xong tiền người một nhà liền biến mất.

400 vạn ở cái thế giới này cùng thế giới kia của mình bằng 4000 vạn xong hết rồi, ở Yến kinh đều có thể mua một căn biệt thự. Khó trách nguyên chủ nói đủ cho mình ung dung sa hoa (sa hoa phung phí) thật lâu.

Mà nguyên chủ lại vẫn cứ cho chỉ có 100 vạn mà thôi! Nghĩ tới đây, Tố Y không khỏi thầm hận chú của nguyên chủ, ban đầu cầm bao nhiều tiền như vậy, dù là để lại nguyên chủ 50 vạn, cuộc sống Trình Tố Y cũng không đến nổi khổ cực như vậy.

Edit: huyền songg

beta: LenNiNi

Người làm thủ tục nói, muốn làm thủ tục nhanh nhất thì cũng phải ngày mốt mới có thể làm, đề nghị Tố Y đi làm một tấm thẻ ngân hàng, đến lúc đó trực tiếp tới làm thủ tục.

Tố Y đi ra cửa ở công ty bảo hiểm bên cạnh ngân hàng. Sáu đó cô đón xe đi tới cửa hàng tổng hợp, ngày mốt có thể lấy được tiền bảo hiểm rồi, vậy thì cô có thể trực tiếp đi Yến Kinh. Bây giờ đi tới cửa hàng tổng hợp mua một số thứ cần thiết cho lên đại học, sau hai ngày có thể thu dọn đồ đạc để đi.

Tố Y suy nghĩ đến liền bật cười, Từ 29 tuổi xuống còn 18 tuổi, cô đúng là kiếm lớn! Suy nghĩ một chút, cô có thể cảm nhận được cuốc sống đến trường một lần nữa, Tố Y rất là mong đợi.

Chuông điện thoại lại vanh lên, Tố Y thở dài một cái. Cô thật sự không muốn gia thiệp cùng với chú của nguyên chủ, bởi vì cô sẽ không nhịn được mà mắng chửi lên, Tố Y hít sâu hai cái rồi mới bắt điện thoại.

“Tố Y, cháu trở về lúc nào vậy, không phải bảo cháu trở về liền phải gọi cho chú sao? Làm sao lại không gọi cho chú?” Bên kia điện thoại có một giọng nam vội vàng hỏi.

Tố Y hít sâu một hơi: “Chú khỏe, cháu vừa mới tới nhà, còn chưa thu dọn đồ đạc đâu. Vhasu định dọn xong đồ đạc thì gọi cho chú.”

“Như vậy sao, trở về là tốt, vậy ngày mai cháu đưa thư ủy thác cho chú, chú đi đến công ty bảo hiểm để làm tiếp chuyện cho cháu.” Bên kia điện thoại liền nói.

“Chú, ách…Chú, sáng sớm ngày mai cháu còn phải tới trường học, ngày mốt đi, nếu không thì ba giờ chiều mai cũng được.” Tố Y thiếu chút nữa không nhịn được mà mắng lên.

“Được rồi, vậy chiều mai ba giờ chú tới nhà cháu, đến lúc đó cháu đừng đi đâu lung tung, nhớ ở nhà.” Người bên kia điện thoại vừa nói, trong giọng nói không giấu được ý vui sướng, bên này cũng có thể nghe được.

Trước hết cho ông hưng phấn một đêm! Tố Y hận hận nghĩ. Xem ra sáng sớm ngày mai phải đem hành lí đi tới công ti bảo hiểm, đến lúc đó xong việc liền đi tới sân bay.

Ngày thứ hai, vừa rạng sáng, Tố Y kéo một rương hành lí thật to đi tới công ti bảo

hiểm.

Vừa vào phòng khách công ti bảo hiểm, nhân viên làm việc ngày đó liền nhìn thấy Tố Y, vội vàng đi tới nói: “Trình tiểu thư, mời đi bên này.”

Sau đó lại nói tiếp: “Ngày hôm qua có người tới hỏi số tiền bồi thường của Trình tiên sinh và Trình thái thái, chúng tôi nói nhất định phải có thư ủy quyền của Trình tiểu thư. Trình tiểu thư, bên cô không có xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có, đó là chú của tôi, ông ấy sợ tôi không biết phải làm thủ tục như thế nào cho nên tới hỏi một chút.” Tố Y cười nói.

Khó trách tối qua lại gọi cho cô, hóa ra là ngày hôm qua tới đây, không có được câu trả lời liền gấp gáp.

“Không có việc gì là tốt, Trình tiểu thư yên tâm, đối với tài liệu của khách hàng, chúng tôi đều cẩn thận bảo mật, nếu như khong có thư ủy thác của cô, chúng tôi nhất định sẽ không nói bất cứ điều gì cả.” Người kia cười nói.

Người này là một người hiểu chuyện, nhìn thấu mọi việc àm không nói ra. Lại có thể giữ mặt mũi cho khách hàng, là một nhân tài.

“Trình tiểu thư, cô nhìn một chút, nếu không có chuyện gì thì kí tên vào tập văn kiện này, sau đó chúng tôi liền có thể chuyển khoản cho cô.”

Tố Y nhìn văn kiện một chút, sau đó ký tên. Lại có một nhân viên đi cùng cô tới ngân hàng chuyển khoản. chờ số tiền đó được chuyển xong, Tố Y liền đón xe trực tiếp tới sân bay.

Cho đến khi mua xong vé máy bay tới Yến Kinh vào buổi chiều, lúc này Tố Y mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vội vội vàng vàng rời đi như vậy, nói cho cùng cũng là vì không muốn cùng chú của nguyên chủ nảy ra xung đột. Nếu như là nguyên chủ, chắc cô ấy cũng chọn cách rời xa nơi này đi tới Yến Kinh.

Đó là một cô gái hiền lành, nhất định cô ấy sẽ không nghĩ đến việc chú của mình lừa cô bao nhiêu tiền.

ở trong trí nhớ của nguyên chủ, vẫn cho là nhiều nhất chú của cô sẽ cầm 100 vạn tiền bảo hiểm. có lẽ bởi vì chú là người thân duy nhất trên đời này của cô, cho nên, dù nguyên chủ không thích chú của mình nhưng cũng không hận hắn.

còn 40 phút nữa sẽ lên máy bay. Tố Y suy nghĩ một chút, hay là tìm một nơi gọi

điện cho chú của nguyên chủ.

“chú, cháu là Tố Y, buổi sáng sau khi làm xong chuyện ở trường học liền trực tiếp đi tới công ti bảo hiểm xem một chút, công ti bảo hiểm bảo là người có giấy chứng nhận thì có thể làm thủ tục, hơn nữa làm cũng rất rõ ràng. Cháu nhìn thấy không có việc gì nên trực tiếp làm theo.” Tố Y nói ở trong điện thoại.

“Cái gì, cháu…Cháu nói cháu trực tiếp làm theo? Bao nhiêu tiền? Đứa nhỏ này, sao cháu không nói với ta, nếu bị lừa thì phải làm sao? Lá gan cháu sao lại lớn như vậy?” Người bên kia điện thoại rõ ràng thẹn quá hóa giận nói.

“Có 50 vạn, đủ cho học phí và sinh hoạt 4 năm đại học của cháu, hơn nữa đến lúc tốt nghiệp đại học trong thời gian tìm việc làm cũng đủ để sinh hoạt, chú không cần lo lắng. Tiền này cháu sẽ không phung phí, cũng sẽ không cho ai mượn, chú, chú cứ yên tâm đi.” Tố Y xấu lòng nói.

Tôi yên tâm đại gia cô, sẽ không phung phí, sẽ không cho ai mượn, đây là không để cho tôi mở miệng mượn tiền thì có, một năm học phí chỉ có hơn 3 vạn không tới 4 vạn, cô đã có 50 vạn. Cô ăn vàng sống sao? Chú của nguyên chủ thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

“Như vậy sao, vậy giờ cháu đang ở đâu??” Thanh âm bên kia điện thoại đè nén tức giận nói.

“Chú, cháu ở sân bay, hôm nay cháu muốn đi Yến Kinh, muốn xem địa phương mà cháu sẽ học, có thể rèn luyện mình một chút. Trước kia ba cháu thường nói, năm đó ông ấy đi học đại học vừa học vừa kiếm tiền nuôi ông ấy và chú, một bên đi học, cháu là con gái của ba, chú là em trai của ba, chúng ta là người thân của nhau, chú và ba có thể làm được thì cháu cũng có thể làm được!!!” Tố Y cười đểu giả nói.

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nén giận nói: “Vậy cháu ở bên ngoài phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, mọi việc phải cẩn thận, trên người có bao nhiêu tiền không thể để người khác biết, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho chú.”

“Được, cháu biết,. Hẹn gặp lại, chú!”

Tố Y cúp điện thoại, sau đó thở dài một hơi.

A,a… Người thân! Thật đúng là châm chọc! Người thân

chính là cầm của cháu gái ruột 400 vạn, sau đó người một nhà biến mất không dấu vết, đây chính là người thân!

Bây giờ Tố Y nói chỉ có 50 vạn tiền bảo hiểm, hi vọng chú của nguyên chủ có thể ngừng lại. Dù sao thì sau này cô cũng sẽ không lien lạc với người được gọi là người thân này.

Tố Y quay đầu nhìn đại sảnh sân bay, sau đó từng bước đi vào cửa sân bay.

Hẹn gặp lại, Hà thành.

linh:: “ như đã hứ nữa chương đây, còn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.