Edit: LenNiNi
Vừa xuống xe, trước mắt liền nhìn thấy bốn chữ to "giải trí Mộ Lâm". Xem ra kích thước công ty của chú nhỏ Lâm Tử Mặc cũng không nhỏ a!
“Toàn bộ toà nhà trước mắt điều là công ty của chú nhỏ anh à?” Tố Y quay đầu khen ngợi hỏi.
“Đúng vậy, phía dưới tầng sáu là khu làm việc, phía trên là ký túc xá của thực tập sinh! Được rồi, chúng ta cùng vào thôi!”
Vừa vào cửa là đại sảnh nối liền phòng khách lộng lẫy của giải trí Mộ Lâm, phía trước là quầy tiếp tân, phía sau là khu biễu diễn, nơi trưng bày các danh hiệu mà nghệ sĩ công ty đạt được.
“Nghệ sĩ công ty chú nhỏ anh thật nhiều a, còn cầm được nhiều phần thưởng như vậy! Tố Y thởi dài nói.
“Tử mặc! Cháu tới vào lúc nào a? Như vậy tới cũng không đi lên tìm chú?”
Một người đàn ông dáng người tròn trịa hướng về phía Lâm Tử Mặc đi tới.
“Chào chú Viên! Cháu là vừa mới tới, đang chuẩn bị đi lên tìm chú đây!” Lâm Tử Mặc cười cười hướng về phía người đó, nghênh đón.
Tố Y cũng nhanh trí theo phía sau Lâm Tử Mặc.
“Đây chính là người bạn mà cháu nhắc đến đi! Hoan nghênh hoan nghênh!” Chú Viên nhìn Tố Y, hỏi Lâm Tử Mặc.
“Chào chú Viên! Hôm nay phải làm phiền chú rồi.” Tố Y hợp lòng hướng đối phương cuối người chào.
“Không phiền toái, cô là bạn của tiểu Mặc, chúng ta liền là người nhà (?)! Người nhà không cần câu nệ như vậy! Đi thôi, bên kia đều đã chuẩn bị xong, chú mang hai người các ngươi qua xem!” chú Viên vừa nói vừa dẫn 2 người đi về phía thang máy.
Trước quầy tiếp tân, có hai cô gái nhỏ cùng thì thầm.”Tiểu Linh, hai người mới đến công ty kia là hai nghệ sĩ mới muốn ký hợp đồng với công ty sao? Nam soái khí, nữ rạng ngời. Dáng dấp nhìn thật là tốt a! Tương lai nhất định có thể nổi tiếng.” Cô gái mắt loé tinh quang, nói với cô gái còn lại.
“Người nam kia là cháu của ông chủ, người nữ thì tôi không biết. Bất quá, nếu hai người đi cùng nhau, hẳn không phải là nghệ sĩ mới đâu, bất quá cô bé kia quả thật dáng dấp rất xinh đẹp.” Tiểu Linh hướng về phía máy vi tính, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Nga, cháu của ông chủ a, thật là soái khí a! So với những minh tinh kia còn đẹp mắt hơn.” Cô gái si mê nói.
“Ngươi lo làm việc cho tốt đi! Đừng mãi mơ tưởng những thứ không có được. Thế giới của những người đó cùng chúng ta là bất đồng“. Tiểu linh lại tiếp tục làm việc với mày tính không ngẩn đầu cảnh cáo cô nàn bên cạnh.
Chú Viên dẫn theo Tố Y và Lâm Tử Mặc cùng lên lầu, Lâm Tử Mặc liền tìm một lý do phải nghỉ ngơi liền rời khỏi phòng.
“Cô gái nhỏ, tiểu Mặc nói cô muốn tự mình soạn nhạc phải không?” Chú Viên nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
“Vâng! Đúng vậy, chú Viên, tên tôi là Trình Tố Y, chú có thể trực tiếp gọi tên tôi là được, đây là bài hát!”
Tố Y từ trong túi xách lấy ra mấy khuông nhạc soạn sẵn đưa cho chú Viên.
“ừ! 《 tôi đã đợi lời cảm ơn của những bông hoa* 》, 《 những bông hoa ngày ấy **》, 《 người bạn ngồi cùng bàn*** 》 đây là cô viết?” Viên chú xem xong mấy bài hát và lời nhạc được biên soạn, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tố Y.
*我等到花儿也谢了 - 国语版 - mình tìm được trên kugou.com
**范玮琪 - 那些花儿
***老狼 - 同桌的你
# nếu mấy bạn muốn nghe có thể vào kugou.com đánh tên bài hát tìm ^^ mình chỉ tìm được ba bài và ca sĩ hát, có thể có ca sĩ khác, nên mấy bạn vào gg tìm hiểu nha! mình chỉ dùng baidu!
“Là do tôi viết. Chú Viên có thể hay không cho tôi thêm ý kiến ở phương diện biên soạn? Đây là ca khúc mà tôi nghĩ mình đã biên soạn tốt nhất!”Tố Y thành khẩn nhìn đối phương.
“Hai bài phía sau rất hoàn mỹ! Chính là bài đầu tiên, tôi cảm thấy có thể để cho cả bài hát giống như sống biển hoà vào nhau tạo cảm súc, từng tầng từng tầng từ từ hoà vào nhau, cuối cùng là một lần bạo phát, như vậy cả bài hát sẽ liền dẫn lối cảm súc.
Mà tôi nhìn ca khúc cô soạn cho bài hát này, ban đầu liền vô cùng thẳng thừng đem cảm súc bộc lộ ra ngoài! Cho đến cuối cùng mới bình thản mang cảm súc trở lại, bất luận tiếp cận.
Cô soạn lời ca khúc như vậy, cả bài hát từ đầu tới đuôi đều là điểm bùng nổ, phải vô cùng mang tâm trạng háo hức để trải nghiệm, bài hát như vậy đối với ca sĩ diễn hát tiêu chuẩn là yêu cầu rất cao!”
Chú Viên vẫn vô cùng chuyên nghiệp. Chỉ liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ca khúc《tôi đã đợi lời cảm ơn của những bông hoa 》. Chú Viên ngừng hai giây lại tiếp tục nói: “Thật ra thì bài nhạc biên soạn này, cô soạn tương đối hợp khi hát dưới sân trường, tôi nói là phương thức biên soạn ca khúc của cô rất thích hợp để thu vào đĩa nhạc.”
“Chú Viên thật là tinh mắt! Tôi chính là dùng để hát dưới sân trường! Thật ra thì biên soạn ca khúc này, tôi ban đầu chính là như chú nói là tầng tầng hoà vào cảm giác của bài hát. Chẳng qua là sau đó cảm thấy lời hát hát ngya tại chỗ, bởi vì nguyên nhân bên ngoài, loại tình cảm tế nhị này khổng chế bỏ di quá khó khăn. Cho nên mới đổi thành hiện tại ở nơi này soạn nhạc! Lợi dụng nhịp trống hùng dũng đặc chất, cùng nhịp điệu đường cong tương phản, có thể để cho ca sĩ thật hào hứng mang cảm súc bộc phát ra. Ta cảm thấy bài hát này như vậy là bài hát thích hợp trình diễn nhất dưới sân trường.”
Tố Y cẩn thận cùng chú Viên vừa nói ý tưởng của mình. Chú Viên có thể liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ca khúc, nói rõ đối phương ở phương diện âm nhạc thành tựu không thấp, đối với tiền bối như vậy, Tố Y luôn luôn rất tôn kính.
“Ngươi soạn mấy bài hát này tốt vô cùng! Có nghĩ tới hay không sản xuất ra mắt a? Nếu là cô ra đĩa hát lời, tôi bảo đảm bán đặt biệt nhiều a! mấy bài hát cô viết sẽ trở thành kệt tác*! Như thế nào, cân nhắc một chút a!”
*tác phẩm kiệt xuất, ưu tú.
Chú viên nhìn Tố Y nóng bỏng. Tựa như chỉ cần Tố Y đáp ứng một tiếng, hắn có thể lập tức đem Tố Y đào tạo thành một minh tinh ngay vậy.
“Chú Viên, tôi còn nhỏ, trước mắt còn không có có ý nghĩ này! Chờ khi tôi muốn làm ca sĩ, nhất định sẽ nói chuyện này với chú. Đến lúc đó còn phải mời chú giúp tôi quảng bà quản lý đó!”
Tố Y uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của chú Viên.
“ Được! Đến lúc đó cô nhất định phải tìm tôi a! Tôi bây giờ tìm người giúp cô chế tạo nhạc đệm đi, nếu là thuận lợi, ngày mai sẽ có thể hoàn thành rồi!.”
Chú Viên nhìn Tố Y cự tuyệt, cũng không nắt ép thêm nữa!
“ Được, cám ơn chú Viên!” Tố Y cười nhẹ nói [thật ra là chân chó= nịnh nọt, nhưng thấy hoàn cảnh lạ quá nên đổi từ ==lll]
Tố Y đi theo chú Viên bận rộn suốt hai ngày, mới đem 3 bài nhạc đệm chế tác xong!
Chờ đến khi Tố Y lấy được đĩa nhạc đệm, không khỏi đứng đó vui sướng cười híp mắt! Mà Lâm Tử Mặc chuẩn bị vào cửa, bất ngờ không kịp phòng bị, bị nụ cười chói mắt ấy của Tố Y làm hoa mắt!
“Trình học muội! Tôi đã bàn giao xong, mấy bài hát em viết sẽ không truyền ra ngoài!” Lâm Tử Mặc ổn định một chút tâm tư mới đi vào, “Chú Viên để cho tôi hỏi em, có thể hay không đem ời mấy bài hát hát ra thử. Chú ấy muốn nghe một chút mấy bài hát thành phẩm! Dĩ nhiên, ghi âm ghi xong sẽ để cho em mang về.”
“ Được a! Bây giờ sao? Vừa vặn tôi cũng muốn thử một chút hiệu quả của đĩ nhạc đệm!” Tố Y kịnh ngạc nói.
“ Ừ, đi thôi! Tôi mang em đi thu âm giọng hát.” Lâm Tử Mặc nói xong xoay người đi ra ngoài, Tố Y vội vàng một đường đi theo lên.
Ghi âm bài hát, Tố Y chỉ dùng hai tiếng liền đem 3 bài hát thu âm xong, hiệu quả tốt ngoài dự đoán của mọi người! Mà Tố Y cũng mang một thân mồ hôi nhiệt quyết ra ngoài, đã thật lâu cũng không có niềm vui tràn trề như vậy để ca hát, quá đã ngiền!
Đúng lúc chờ Tố Y vừa ra khỏi phòng thu âm, chú Viên cùng Lâm Tử Mặc, còn có hai người nhân viên làm việc cũng vỗ tay.
“Tố Y a! bản thu âm này có thể hay không lưu lại một phần cho tôi a? Tôi bảo đảm sẽ không truyền ra ngoài!” Chú Viên đến gần Tố Y, lặng lẽ nói.
“Dĩ nhiên có thể!”
Tố Y không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Chờ Tố Y cùng Lâm Tử Mặc ròi khỏi giải trí Mộ Lâm, đã hơn tám giờ tối!
“Đã đã trễ thế này a! Lâm học trưởng, hai ngày nay làm phiền anh! Vì chuyện của tôi mà phỉa chạy tới chạy lui.” Tố Y áy náy nhìn Lâm Tử Mặc.
“Không phiền đâu, em không phải cũng mời tôi ăn bữa thịnh soạn bù đắp sao? Lên xe đi, chúng ta đi về trước!” Nói xong Lâm Tử Mặc mở của xe thay tố Y.
“Cái này ngươi giữ đi!” Lâm Tử Mặc đợi sau khi Tố Y lên xe liền đưa cho cô một đĩa nhạc.
“Đây là cái gì a?” Tố Y tò mò nhìn đĩa nhạc trên tay.
“Nhạc đệm của em, tôi đã nhờ nhân viên làm riêng một bản. Em thu xong, vạn nhất lúc tranh giải đĩa nhạc đệm trước xảy ra vấn đề, có thể dùng phòng hờ, vẫn là có một dự bị thì tốt hơn!” Lâm Tử Mặc chạy xe, lại nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cũng giữ lại một phần đĩa ghi âm của em, không ngại chứ?”
Lâm Tử Mặc nói xong, nghiêng đầu nhìn Tố Y.
“Không ngại, Lâm học trưởng!”
Tố Y trên mặt tươi cười, thật ra thì trong lòng đang phun tào: Tôi nói để ý, anh còn có thể trả lại cho tôi sao?
“Thật ra thì em cũng có thể gọi tên tôi! tôi cũng không ngại.”
## hôm nay bức xúc quá ngôi lên edit nốt nữa chương lun *ai khen hông?* à bật mí~ công cuộc truy thê của Rừng Mực [Lâm Tử Mặc] bắt đầu từ đây~