Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 35




Chương 35

Mấy ngày tiếp theo, ngày nào cũng có người ra vào Diệp phủ, lão phu nhân hao hết tâm lực mời đại phu khắp nơi nhưng ai nhìn thấy vết thương trên trán Diệp Vãn Tình cũng thở dài lắc đầu.

Thậm chí lão phu nhân còn bấu víu lấy chút quan hệ của lão hầu gia quá cố, mời đến một vị ngự y trong thái y viện để xem bệnh cho Diệp Vãn Tình nhưng vị thái y kia cũng chỉ có thể làm mờ vết sẹo đến mức nhỏ nhất chứ cũng không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn được.

Không khí trong Diệp phủ ngày càng khiến đám người hầu ngạt thở, sắc mặt của lão phụ nhân trong mấy ngày nay luôn phủ kín mây đen, còn đại tiểu thư thì tự nhốt mình trong phòng, ngày nào cũng có tiếng la hét điên loạn và âm thanh bàn ghế gãy đổ, đồ sứ vỡ vụn truyên ra từ căn phòng.

Nhị lão gia Diệp Vấn vừa tỉnh lại đã nghe tin dữ, ông muốn đến an ủi con gái nhưng Diệp Vãn Tình tự nhốt mình trong phòng, ai đến cũng không gặp, ngay cả cha mình cũng không.

Diệp Vấn hết cách đành đến viện của lão phu nhân tìm hiểu mọi chuyện.

Năm nay Diệp Vấn còn chưa đến bốn mươi, vốn là thời điểm sung sức đầy mị lực của nam nhân, nhưng trải qua nỗi đau khổ mất vợ trông ông như già thêm chục tuổi, chỉ trong vài ngày mà tóc mai đã bạc.

Chỉ có bóng lưng thẳng tắp như tùng như trúc và thần thái thanh lãnh tuấn tú của ông là vân thế, vân khiến Đào di nương chưa khi nào hết si mê người đàn ông này.

Vì trong phủ đang có tang nên hôm nay Đào di nương cũng ăn vận đơn giản, còn cố ý trang điểm cho sắc mặt trông tiều tụy đi để thu hút sự chú ý của Diệp Vấn nhưng tiếc là trong mắt ông chưa bao giờ có bà ta.

“Lão gia, cuối cùng người cũng tỉnh, thiếp…”

Diệp Vấn lướt qua Đào di nương, đi đến trước mặt lão phu nhân thỉnh an: “Mẫu thân.”

Từ sau khi lão phu nhân ép Diệp Vấn phải lấy Đào di nương, ông đã không còn gọi bà ta là “mẹ” nữa, hai chữ “mẫu thân” lễ nghĩa mà lạnh nhạt, giống như quan hệ của hai mẹ con bọn họ lúc bấy giờ.

Nhưng dù sao cũng là mẹ con máu mủ ruột thịt, thấy Diệp Vấn đã khỏe hơn, sắc mặt lão phu nhân cũng tốt lên đôi chút, bà ta khẽ gật đầu nói: “Ngồi đi.”

Diệp Vấn ngôi xuống ghế, Đào di nương bị Diệp Vấn bỏ qua đã sớm khôi phục sắc mặt như cũ, mấy năm nay bị Diệp Vấn lạnh nhạt đã thành thói quen, nếu như đến bây giờ mà bà ta vẫn còn lúng túng khi bị Diệp Vấn bỏ qua thì làm sao mà sống nổi trong cái Diệp phủ này nữa.

Thấy Diệp Vấn đã ngôi xuống, Đào di nương cũng thướt tha đến gần, định bụng ngồi vào cái ghế bên cạnh hắn thì Diệp Vấn đã lạnh mặt nói: “Đi ra, đây là chỗ ngươi có thể ngồi sao?”

Ghế bên cạnh của Diệp Vấn là ghế dành cho chính thê, xưa nay nó luôn là chỗ dành cho Vương Lan, dù có bị lão phu nhân nói nặng nói nhẹ kiểu gì thì Diệp Vấn vẫn luôn nắm chặt tay của Vương Lan, đỡ nàng ngồi lên cái ghế này.

Năm xưa lúc Đào di nương mới có thai, nàng ta còn tưởng mình đã nắm được tâm của Diệp Vấn, trong buổi tụ họp cuối năm còn cố ưỡn bụng ra, dùng cái thai trong bụng mà đặt ra yêu sách.

Đào di nương: “Tỷ tỷ, bây giờ muội đang mang thai, thân thể bất tiện…tỷ tỷ có thể nhường ghế cho muội được không?”

Vương Lan bị Đào di nương hỏi vậy, nàng nhìn bụng của Đào di nương ẩn sau lớp quần áo ấm dày, che đi chua xót bi thương trong lòng mà gật đầu, khi nàng đang định mở miệng đồng ý thì Diệp Vấn đã mở lời trước.

“Không được.”

Hắn vẫn như trước kia, dùng bàn tay to lớn ấm áp siết chặt lấy tay nàng, đỡ nàng ngồi xuống ghế.

Vương Lan nhìn Diệp Vấn như vậy vừa cảm động, lại vừa lo lắng.

Quả nhiên, lão phu nhân đã lên tiếng, bà ta giã mạnh quải trượng xuống sàn, nhìn cái bộ dạng che chở của Diệp Vấn dành cho Vương Lan, lão phu nhân lại nhớ đến hình ảnh năm xưa lão hầu gia cũng từng che chở bảo bọc những nữ nhân diễm lệ bên ngoài của ông ta như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.