Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 28




Chương 28

Ai mà chẳng biết Hải Đường là loại hoa mà Diệp Vãn Tình yêu thích nhất cơ chứ.

“Hải Đường???”

Một giọng nói chen vào, không giấu nổi sự kinh ngạc trong đó, mọi người quay ra nhìn thì thấy Nhược Tuyết đang đứng trước cửa.

Hải Đường quay đầu nhìn Nhược Tuyết, mỉm cười phải phép, khẽ gật đầu khẳng định nghi vấn của nàng ta.

Không khí trong phòng bếp nhất thời trở nên kỳ lạ, mọi người nhìn Nhược Tuyết rồi lại nhìn Nhược Yên, à không Hải Đường.

Từ trước đến nay người được sủng ái luôn là Nhược Tuyết, thế mà hiện giờ tiểu thư lại đổi tên cho Nhược Yên thành Hải Đường, còn muốn Hải Đường tự tay chuẩn bị ba bữa mỗi ngày? Tình tiết gì đây? Không phải là Nhược Tuyết sắp “thất sủng”đó chứ? Vài người đã nhìn Nhược Tuyết bằng ánh mắt thương hại, đồng tình.

Khi nghe thấy cái tên mới của Hải Đường, Nhược Tuyết quả thật rất kinh ngạc nên đã thất thố, nhưng nàng ta rất nhanh đã điều chỉnh được biểu cảm.

Chỉ là ánh mắt thương hại đồng tình của những kẻ kia khiến nàng ta âm thầm nghiến răng.

Trên môi Nhược Tuyết nở một nụ cười tươi rói, tỏ vẻ thân thiết chạy đến ôm tay Hải Đường nói: “Nhược…Hải Đường tỷ tỷ, tên mới của tỷ hay quá, vừa nãy muội có hơi kinh ngạc một chút.Hải Đường, Hải Đường, thật thích hợp với tỷ.”

Hoàn toàn không tìm ra chút không đúng nào trên gương mặt thiên chân vô tà kia.

Hải Đường nhìn nụ cười ngây thơ của Nhược Tuyết, nàng mỉm cười nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn muội.”

Không tiếng động gỡ tay Nhược Tuyết ra, Hải Đường quay ra nói với Lục thẩm: “Lục thẩm, còn bếp trống nào không ạ? Tiểu thư sắp dậy rôi.”

Lục thẩm sực tỉnh, vội nói: “Có, có, Yên…à không, Hải Đường, con dùng bếp cạnh thẩm này, đang trống đấy.”

Hải Đường gật đầu, lại quay ra nói với Nhược Tuyết: “Chút nữa ta nấu xong bữa sáng sẽ đem đến phòng của tiểu thư luôn, muội có gì cần làm thì cứ đi đi, không cần ở đây chờ đâu.”

Nhược Tuyết vẫn giữ nụ cười tươi rói trên mặt, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo rộng đã siết chặt lại.

Nhược Tuyết: “Vâng, vậy Tuyết nhi đi trước, muội đến phòng tiểu thư xem người đã tỉnh chưa.”

Hải Đường gật đầu với Nhược Tuyết coi như đáp lại rồi mau chóng bắt tay vào chuẩn bị cơm sáng.

Mọi người thấy không còn gì để xem nữa thì lục tục dời ánh mắt về công việc trong tay.

Nhưng thực ra vẫn dỏng tai nghe ngóng làm cho Lục thẩm đang tò mò bứt rứt cũng phải tạm kìm lại, đến tối bà đến phòng Hải Đường một chuyến vậy.

“Hải Đường…Hải Đường?”

Nhược Tuyết siết chặt cái khăn lụa trong tay, vừa đi vừa lẩm bẩm lặp lại hai chữ này.

Trong lòng nàng ta nôn nóng, tại sao đột nhiên Diệp Vãn Tình lại đổi tên của Nhược Yên thành Hải Đường? Nhược Tuyết nhíu mày hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra gần đây, từ trước đến giờ Hải Đường luôn giống như người thừa, Diệp Vãn Tình cũng chẳng mấy thân thiết với nàng ta.

Nhược Tuyết càng nghĩ lại càng không ra, trong lòng cũng nôn nóng hơn, phải biết nàng ta sống được như bây giờ phần lớn là nhờ sự sủng ái của Diệp Vãn Tình.

Nếu như Diệp Vãn Tình không thích nàng ta nữa thì…Nhược Tuyết cụp mất vuốt ve tơ lụa đang mặc trên người, hôm nay nàng ta mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt, là xiêm y của Ỷ Vân Trai, chất vải thượng hạng, đường thêu tinh xảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.