Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 218




Chương 218

Diệp Vãn Tình đứng lên: “Nương nương yên tâm. Muội sẽ về chế thuốc ngay, hai ngày nữa nương nương hãy cho người đến lấy.”

Hoàng hậu gật đầu, khẽ nhíu mày liễu: “Chuyện của muội…”

Diệp Vãn Tình lắc đầu: “Chuyện của muội không quan trọng, nương nương cứ giải quyết chuyện trước mắt đã.”

Hoàng hậu trầm tư một lát rồi nói: “Được rồi, muội cứ về trước đi, bổn cung tự có sắp xếp.

Hôm nay cảm ơn muội nhiều lắm.”

Diệp Vãn Tình khẽ nhún gối hành lễ, mỉm cười: “Nương nương, nếu người đã nhận Vấn Tình làm nghĩa muội thì chuyện này có xá gì.”

Hoàng hậu nghe thế cũng mỉm cười.

Lão phu nhân nghe Hổ Phách bẩm báo, Thanh Diệp đích thân đưa Diệp Vãn Tình về phủ, thái độ trở nên cung kính hơn lúc sáng.

Bà ta vặn chặt mày, lẩm bẩm: “Quái lạ, nó bấu víu được hoàng hậu nương nương từ lúc nào nhỉ?”

Hổ Phách ậm ừ nói: ‘…Lão phu nhân, nô tỳ nghe nói hàng năm hoàng hậu nương nương đều đến chùa Thiên Tự, có lẽ đại tiểu thư đã gặp được hoàng hậu lúc ấy…

Nghe vậy, lão phụ nhân mới giật mình vỡ lẽ: “Đúng là thế, ra vậy…

ra vậy…”

“Đi, ngươi đi mời đại tiểu thư đến đây cho ta.”

Hổ Phách cung kính đáp lời rôi đi ngay, lân này chỉ có một mình nàng ta đến, không đem theo bất kỳ người nào khác.

Người ra tiếp vẫn là Cẩm Tú, nhìn thấy Cẩm Tú, người Hổ Phách khẽ run lên.

Trên người nàng ta vẫn còn đau đây này.

Cẩm Tú nhìn thấy Hổ Phách lại đến, trên mặt hiện rõ vẻ không vui: “Ngươi còn mò đến đây làm gì?”

Hổ Phách siết chặt năm tay, cố trấn định đáp: “Lão phu nhân cho mời đại tiểu thư đến chính viện.”

Thái độ khiêm tốn đến lạ, khác hẳn hồi sáng.

Cẩm Tú không để ý phẩy tay: “Đi về đi, tiểu thư đang nghỉ ngơi, không gặp ai hết.”

Sắc mặt Hổ Phách trở nên khó coi, lặp lại lân nữa: “Lão phu nhân cho mời đại tiểu thư đến chính viện!”

Nàng ta cắn răng nhấn mạnh mấy chữ lão phu nhân.

Cẩm Tú liếc nàng ta bằng một ánh mắt lạnh lẽo: “Ta nói, tiểu thư không gặp ai hết.

Nếu ngươi còn cứ lãng nhằng…’ vừa nói, Cẩm Tú vừa bẻ tay răng rắc.

“Ngươi…

ngươi đừng có làm loạn!”

Hổ Phách sợ hãi lùi lại.

Cẩm Tú không kiên nhân quát: “Còn không cút thì ta đấm gãy mũi ngươi bây giờ.”

“Ngươi…ngươi chờ đó cho ta!”

Hổ Phách vừa tức vừa sợ, hung hăng chạy về chỗ lão phu nhân cáo trạng.

“Rầm!!”

Lão phu nhân đập bàn, trên mặt toàn là vẻ khó tìn và tức giận: “Phản! Phản rôi! Sao nó dám xấc xược như thế?!”

Từ trước đến giờ ở trước mặt bà ta, Diệp Vãn Tình vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.