Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 214




Chương 214

Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ điệu của hoàng hậu lại là khẳng định.

Từ lúc gặp Diệp Vãn Tình ở chùa Thiên Tự, hoàng hậu đã biết Diệp Vãn Tình không phải là một cô nương bình thường.

Chưa cần nói đến một tay y thuật xuất thần nhập hóa, chỉ riêng dung mạo và khí chất xuất chúng trên người Diệp Vãn Tình đã khó có ai có thể bì kịp.

Hoàng hậu từng gặp qua Cố Thừa Duệ, công bằng mà nói thì Cố Thừa Duệ cũng rất xuất sắc, nhưng nếu đặt chung với Diệp Vãn Tình thì…không xứng.Thật sự không xứng.

Trừ gia thế ra, bất kể là khí chất hay dung mạo của Cố Thừa Duệ đều không xứng với Diệp Vãn Tình.

Mặc cho Cố Thừa Duệ đã là thanh niên tài tuấn ít người bì được trong kinh thành, nhưng hoàng hậu vẫn cảm thấy như thế.

Diệp Vãn Tình rũ mắt, nói: “Đúng vậy thưa nương nương, muội không muốn gả cho hắn ta.Bởi vì…muội phát hiện ra hắn và tam muội của muội lén lút qua lại với nhau.”

Hoàng hậu nghe vậy, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, rồi nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Diệp Vãn Tình: “Không sao, với dụng mạo này của muội, không thiếu công tử tài tuấn muốn lấy muội đâu.Nay muội đã là nghĩa muội của bổn cung, muội yên tâm, bổn cung sẽ tìm cho muội một mối lương duyên tốt đẹp.”

Từ ngoài cửa điện truyền đến giọng bé gái trong trẻo ngọt ngào, người còn chưa đến, nhưng tiếng nói mang ý cười đinh đang như chuông bạc đã truyền vào tai hai người.

Hoàng hậu và Diệp Vãn Tình không tự chủ được mà mỉm cười.

“Mẫu hậu, mẫu hậu, Thanh Thu nói Tình nhỉ tỷ tỷ đến đây! Chuyện này có thật không ạ? Tình nhi tỷ tỷ đang ở đâu vậy?”

Dứt lời, một thân hình nhỏ xinh cũng xuất hiện trước mắt hai người.

Hiên Viên Tuyết Lam năm nay tròn mười tuổi, tuổi còn nhỏ nhưng dung nhan đã lộ vẻ mỹ miều, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, linh động, thông minh.

Khuôn mặt phấn nộn, đôi môi anh đào đỏ hông càng khiến cho bé thêm phân dễ thương, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng rồi hôn một cái lên gò má phính.

Đặc biệt, khi cười rộ lên lại có một cái lúm đồng tiền, ngọt ngào đáng yêu hết nấc.

Cô bé xuất hiện trong tà váy lụa màu lam nhạt xinh đẹp, trong thanh như bầu trời, rực rỡ tươi đẹp như tinh linh.

Hoàng hậu cười nói: “Tình nhỉ tỷ tỷ của con ở đây này.”

Hiên Viên Tuyết Lam cũng đã chú ý đến Diệp Vãn Tình, cô bé nhìn Diệp Vãn Tình mặc váy lụa màu lam, đoan trang tao nhã ngồi bên cạnh hoàng hậu, đẹp như tiên nữ, rồi lại cúi xuống nhìn váy của mình, ánh mắt cô bé sáng lên, nụ cười càng trở nên vui vẻ.

Hiên Viên Tuyết Lam chạy bước nhỏ đến bên cạnh Diệp Vãn Tình, hưng phấn kéo tay nàng: “Tình nhi tỷ tỷ! Lam Nhi nhớ tỷ lắm, tỷ đã nói sẽ vào cung chơi với Lam Nhi, nhưng Lam Nhi đợi mãi mà tỷ không đến…”

nói đến câu cuối, trong đôi mắt long lanh của cô bé hiện lên vẻ ủy khuất và lên án.

Đáng thương vô cùng.

Nhìn Lam Nhi như vậy, tim Diệp Vãn Tình như nhũn ra, nàng dịu dàng xoa đầu Hiên Viên Tuyết Lam, mỉm cười áy náy nói: “Ta xin lỗi…

sau này ta sẽ thường xuyên vào cung chơi với Lam Nhi hơn, nhé?”

Lam Nhi nghiêm mặt nói: “Không được, chỉ nói miệng thì không đáng tin.”

“Vậy thì phải làm sao Lam Nhi mới tin?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.