Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 200




Chương 200

Chi Lan trừng mắt nói: “Đừng có mà giả ngu, ngươi đã làm gì thì mau khai hết ra”

Lúc này hai bên mặt Mai Thúy đã in hằn mấy dấu tay đỏ bừng, đôi mắt vì bị nước vào mà đỏ quạch, hằn lên từng tia máu, cả người ướt đẫm nước, tóc tai rối loạn, chật vật khôn cùng.

Nàng ta rưng rưng nước mắt nhìn đại phu nhân, vẻ mặt mờ mịt sợ hãi: “Xin đại phụ nhân minh giám, nô tỳ thật sự không biết gì cả, nô tỳ chỉ là một nha hoàn nhỏ bé thấp hèn, có cho nô tỳ mười lá gan thì nô tỳ cũng không dám hãm hại thế tử.

Phu nhân minh giám, phu nhân minh giám!”

Vừa nói nàng ta vừa dập đầu liên tục.

Đúng lúc này, Đào di nương cũng nghe tin mà chạy tới, nhìn thấy Mai Thúy chật vật quỳ dưới đất, Đào di nương kinh nghi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ..”

nhìn thấy Đào di nương, Diệp Dương – người vẫn im thin thít từ nãy giờ, mới từ trong hoảng hốt tỉnh lại, sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt dại ra.

Như đã chịu cú sốc nào đó ghê gớm lắm.

Nghe thấy Diệp Dương thế mà gọi một thiếp thất là mẹ, ánh mắt các vị phu nhân ở đây nhìn hắn liên trở nên khinh thường.

Gia giáo của Diệp phủ đúng là chẳng ra cái thể thống gì.

Sắc mặt Đào di nương biến đổi, bà ta đi đến bên cạnh Diệp Dương: “Nhị thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bà ta âm thầm nhấn mạnh mấy chữ nhị thiếu gia.

Lúc này Diệp Dương mới tỉnh táo lại một chút, thấy ánh mắt khinh thường của mọi người hẳn mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Diệp Dương rủ đầu xuống, kể lại mọi chuyện: “Di nương, lúc nãy…’ Đào di nương nghe xong, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.

Nha hoàn thiếp thân của bà ta gây ra chuyện này, bà ta trốn không thoát trách nhiệm.

Huống chỉ theo tình hình này thì bà ta mới là người có hiềm nghi lớn nhất! “Đại phu nhân, chuyện này thiếp quả thực không biết gì cả.

Đêm nay thiếp không được phép tham gia thọ yến nên đã trở về tiểu viện của mình từ sớm.

Nghĩ đến thọ yến nhiều việc cần người làm nên mới để hai nha hoàn bên cạnh ở lại giúp đỡ…”

Đại phu nhân cắt lời Đào di nương: “Ngươi đứng qua một bên đi, lúc này chưa đến phiên ngươi mở mồm”

Mặt Đào di nương cứng đờ, bà ta cúi đầu nói: “Vâng, thưa đại phu nhân”

Bấy giờ, đại phu nhân mới híp mắt nhìn Mai Thúy đang quỳ dập đầu dưới chân mình: “Ngươi nói ngươi không biết gì cả?”

Mai Thúy thảm thiết kêu oan: “Đúng là vậy thưa đại phu nhân, nô tỳ thật sự không biết gì cả.

Còn xin phu nhân minh giám cho nô tỳ!”

Vì dập đầu liên tục mà trán nàng ta đã bê bết máu, sắc mặt hoảng sợ vô thổ, tóc tai tán loạn, trông vừa chật vật mà lại vừa đáng thương.

Đại phu nhân hừ lạnh: “Hay cho con tiện tỳ nhà ngươi, ngươi coi bổn phu nhân là người ngu đấy phỏng?!”

Mai Thúy vội vàng dập đầu: “nô tỳ không dám!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.