Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 19




Chương 19

Tiểu Cửu cũng không muốn nói nhiều cho nàng biết.

“Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi.”

Tiểu Cửu giơ móng vuốt lên phẩy một cái, hai quyển sách hiện ra lơ lửng trước mặt Diệp Vãn Tình.

Diệp Vãn Tình giơ tay cầm lấy hai quyển sách, một quyển màu vàng ghi “Y dược hoàng thư”và một quyển màu xanh ghi ‘võ học hoàng thư”.

Diệp Vãn Tình: “Đây là…?”

Tiểu Cửu: “Thiên địa huyên hoàng, vì đây là thế giới cấp thấp nên ngươi chỉ cần hoàng cấp là đủ.Nếu ngươi học xong cuốn “y dược hoàng thư”thì vết sẹo trên trán ngươi chỉ là vấn đề bé xíu như hạt bụi.Phấy tay cái là giải quyết được.”

Diệp Vãn Tình giật mình, thân kỳ như thế sao? Phải biết kiếp trước lão phu nhân và cha nàng tốn bao nhiêu tiên của, thậm chí còn lén nhờ được thái y trong cung vẫn không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn.

Tiểu Cửu biết Diệp Vãn Tình đang nghĩ gì, mặt hổ có chút dương dương tự đắc hất lên.

“Mấy thứ y học của thế giới này chỉ là kiến thức nhập môn thôi, y thư hoàng cấp của ta tất nhiên lợi hại hơn nhiều rồi.

Mà thôi ngươi cũng không cần biết nhiều, từ nay đến trước năm ngươi mười tám còn bốn năm nữa, ngươi phải học xong hai quyển sách này cho ta.”

Diệp Vãn Tình chợt nghĩ đến bệnh tình của cha nàng, nàng vội vàng hỏi: “Học xong ta có thể chữa bệnh cho cha ta được không?”

Tiểu Cửu: “Bây giờ ngươi đã mười bổn rồi, chỉ còn một năm nữa thôi, ta nghĩ hơi khó đấy.Vì trước kia ngươi chưa từng tiếp xúc với y dược.”

Diệp Vãn Tình thất vọng rũ đầu xuống, kiếp trước sau khi cha mẹ mất hết trong Diệp phủ chẳng còn ai thật lòng thương nàng.

Đến khi Cố Thừa Duệ và Nhược Tuyết câu kết với nhau, vu oan hãm hại nàng, gán cho nàng cái tội thông dâm rồi nàng bị bọn họ đuổi khỏi Chiến Bắc vương phủ trong nhục nhã.

Lúc ấy Diệp Vãn Tình còn ngây thơ mà ôm chút hy vọng trở về Diệp phủ, Đào di nương cho người mời nàng vào.

Sau khi biết trong người Diệp Vãn Tình không còn một đồng thì nàng ta ngay lập tức trở mặt đuổi nàng đi.

Diệp Vãn Tình tức giận: “Đào di nương! Bà không có quyền đuổi ta! Ta là tiểu thư Diệp phủ!”

Đào di nương khinh miệt hất cằm với hai nô tỳ đang giữ lấy Diệp Vãn Tình.

“Ném ra ngoài.”

Hai nô tỳ vâng lời mạnh tay ném Diệp Vãn Tình ra khỏi cửa, lân này Diệp Vãn Tình bị ném ra từ cửa sau nên không có người chứng kiến.

Diệp Vãn Tình đau đớn cuộn tròn người lại, hai tay ôm lấy cái bụng bằng phẳng của nàng, máu dưới thân lại không ngừng rỉ ra.

Vùng bụng dưới đau đớn như đang bị hàng ngàn lưỡi dao cùn mài cứa.

Đào di nương lững thững bước đến trước mặt Diệp Vãn Tình, thấy gương mặt diễm lệ giống Vương Lan đến tám phần đang trắng bệch méo mó vì đau đớn, trong lòng Đào di nương vui sướng khó tả.

Bà ta hận, con hồ ly tinh Vương Lan kia đã cướp đi người đàn ông bà ta yêu, thế mà con đàn bà tỉ tiện đó đến chết vẫn không buông tha cho biểu ca của bà! Chết rồi còn kéo biểu ca của bà đi theo.

Tiện phụ! Giờ thì hay rồi, báo ứng đã ứng lên đầu con gái của ả ta, thông dâm với thị vệ, bị chồng hưu bỏ, ngay cả một chút đồ cưới cũng không mang đi được.

Đào di nương chú ý đến thân dưới nhuộm đỏ của Diệp Vãn Tình, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

Bà ta hỏi: “Sao vậy? Nghiệt chủng trong bụng ngươi đâu?”

Đào di nương dùng chân đá Diệp Vãn Tình lật ngửa ra, nâng tay phải lên, một nô tỳ lanh lẹ chạy lại đỡ tay của Đào di nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.