Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 158




Chương 158

Trong lòng Đào di nương thầm kinh ngạc, hai năm, chỉ hai năm mà Diệp Vãn Tình thay đổi nhiều quá.

Chỉ một đôi mắt thôi mà đã đẹp đẽ đến bậc này, nếu như dung mạo của nó không bị hủy thì…

Diệp Vãn Tình lên tiếng trước, đánh gãy dòng suy nghĩ của bà ta: “Đào di nương đến đây có chuyện gì?”

Đào di nương hồi thân, trên môi treo lên nụ cười ôn hòa giả tạo: “Tình nhi, di nương đến là để…”

Diệp Vãn Tình cắt lời bà ta: “Bà vừa gọi ta là gì?”

Đôi mắt nhìn thẳng vào Đào di nương, thấu triệt đến nỗi cứ như có thể nhìn thấu được tâm tư của bà ta.

Đào di nương sửng sốt, bất giác lặp lại: “Tình nhi…”

Trong phòng vang lên một tiếng cười lạnh, Diệp Vãn Tình đặt mạnh tách trà xuống bàn, đôi mắt phượng sắc sảo, lạnh lùng nhìn Đào di nương: “Tình nhi là tên mà bà có thể gọi sao? Một tiện thiếp như bà nên gọi ta là gì?”

Vẻ đoan trang dịu dàng trên mặt Đào di nương nứt ra, cơ mặt căng cứng lại, môi run rẩy rất nhẹ, bàn tay trong ống tay áo đã siết chặt lại, móng tay dài nhọn bấm sâu vào da thịt.

Khí thế trên người Diệp Vãn Tình dâng lên: “Sao? Không lẽ còn phải đợi ta thay mẫu thân dạy lại quy củ cho bà?!”

Không khí trong phòng như đông đặc lại.

Chỉ trong tích tắc, Đào di nương liên rũ mắt, hơi cúi đầu che đi sắc thái âm độc dưới đáy mắt, nhẹ giọng gọi: “Đại Tiểu thư thứ tội, là thiếp thất lễ.”

Thiếp thất có địa vị chỉ hơn nha hoàn một chút, con của thiếp thất sinh ra phải gọi vợ cả là mẹ, chỉ được gọi thiếp thất là di nương.

Đối với tất cả con trai, con gái của chồng, đều phải xưng Tiểu thư, thiếu gia, ngay cả chính con ruột do mình đẻ ra cũng thế.

Nhưng ở Diệp phủ này Đào di nương có lão phu nhân chống lưng, ở trước mặt Diệp Vấn làm ra vẻ một chút cho có.

Chứ từ trước đến nay bà ta chưa từng tuân theo quy củ dành cho thiếp thất, cũng chưa từng coi mình là tiện thiếp.

Trong lòng bà ta, bà ta mới là chính thê của Diệp Vấn, là nhị phu nhân Diệp phủ! Đào di nương không gọi Diệp Dương là thiếu gia, cũng để Diệp Dương gọi mình là mẹ – cái xưng hô mà chỉ có vợ cả mới được nhận.

Bà ta cứ theo đó mà quen, trước kia cũng quen gọi Diệp Vãn Tình là Tình nhi trước mặt lão phu nhân nên lúc này mới thuận miệng gọi như vậy.

Không ngờ, Diệp Vãn Tình lại thẳng tay giáng một cái tát lên mặt bà ta.

Đào di nương bị Diệp Vấn lạnh nhạt khinh thường đã quen, nhưng bị con gái của tiện nhân Vương Lan kia trắng trợn nhục nhã như vậy lại là lần đầu tiên, nó khiến Đào di nương suýt chút nữa thì mất khống chế.

Lòng bàn tay của bà ta đã máu me đầm đìa.

Trong lòng dâng lên vô số suy nghĩ ác độc.

Diệp Vãn Tình mắt lạnh nhìn Đào di nương cúi đầu đứng đó, chính người đàn bà này đã hại chết em gái và mẹ của nàng.

Bây giờ nàng chưa có đủ năng lực để tìm chứng cứ và trừng phạt bà ta, nhưng ngày đó sẽ đến sớm thôi.

Thu lại sát khí dưới đáy mắt, lúc này Diệp Vãn Tình mới hỏi: “Bà đến đây làm gì? Thấy bất bình thay Diệp Dương?”

“Hừ, chỉ là một thứ tử do tiện thiếp hạ sinh, gặp ta lại không hành lễ mà còn dám buông lời xúc phạm.

Mà nhìn Đào di nương…

ta đã hiểu vì sao Diệp Dương lại vô lễ như thế.”

“Mẫu thân mất sớm, ta thân là trưởng tỷ, dạy dỗ thứ đệ không biết quy củ thì có sai không? Đào di nương nói thử xem.”

Hơi thở của Đào di nương đã bất ổn, ngực nghẹn chặt vì phẫn nộ, quai hàm căng cứng hơi run, bà ta cố nặn ra mấy chữ: “Tất nhiên là…không sai.”

Hai chữ cuối bị bà ta cắn nát trong miệng rồi mới nhả ra.

Đào di nương hít sâu một hơi, trong lòng thầm hận, tiện nhân! Diệp Vãn Tình nghe vậy, khẽ cười, tiếng cười như vừa lòng, lại như giễu cợt: “Vậy thì tốt, xem ra Đào di nương vẫn còn hiểu biết chút quy củ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.