Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 129




Chương 129

Hải Đường hoang mang nhìn Diệp Vãn Tình, việc đại phụ nhân vô sinh đã sớm không còn là bí mật nữa.

Năm đó sau khi phát hiện bí mật này, lão phu nhân tức đến mức ngất đi, khi tỉnh lại còn định đến nhà mẹ đẻ của đại phu nhân làm loạn một trận.

Nhưng sau khi bị đại phu nhân kiêu ngạo ngang ngược đe dọa một trận thì bà ta không dám đi nữa, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lão phu nhân giận run người triệu tập tất cả người hầu trong nhà tới, hung hăng đe dọa bọn họ không được phép nói chuyện này ra bên ngoài, nếu ai phát hiện có kẻ lắm mồm thì sẽ được thưởng năm lượng bạc, còn kẻ lắm mồm nói lung tung cũng phải nhận hình phạt tàn khốc, nữ thì bị bán vào kỹ viện, nam thì bị bán làm nô lệ thấp hèn nhất, mà nô lệ thường sẽ bị điều đến các mỏ vàng.

Bắt làm việc ngày ngày đêm đêm, chẳng có ai sống quá nửa năm trong đó cả.

Hình phạt đáng sợ như vậy nên miệng ai cũng kín như bưng, không một ai dám tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Tuy thế, hạ nhân trong Diệp phủ đều ngầm biết chuyện đại phu nhân không thể sinh con.

Nghe bảo bệnh này là bẩm sinh, không có cách nào cứu chữa.

Mà đại phu nhân vốn tính kiêu ngạo ngang ngược, nhà mẹ đẻ lại quyền thế hơn nhà chồng, mình không sinh được thì cũng không cho phép chồng có con.

Lão phu nhân không khuyên được đại phu nhân nhả ra cho đại lão gia nạp thiếp, bất đắc dĩ đành lùi một bước nói nạp một nha hoàn thông phòng thôi cũng được, đợi nha hoàn đó sinh xong thì đuổi ra khỏi phủ, đưa đứa trẻ cho đại phu nhân nuôi.

Đại phu nhân vẫn ngang ngược không đồng ý, chọc cho lão phu nhân tức đến mức ốm liệt giường nửa tháng.

Nhưng làm gì có cách nào nữa, chỉ cần đại phu nhân nói với cha nàng ta một câu thì chức quan nhỏ trên người đại lão gia cũng không còn.

Phải biết tuy đó chỉ là một chức quan nhỏ nhưng nơi đây là kinh thành, là đất dưới chân thiên tử, năm xưa phải tốn rất nhiều tiền bạc mới lo lót được đó.

Diệp phủ xưa đâu bằng nay, nếu như chức quan trên đầu của đại lão gia cũng mất thì Diệp phủ chẳng khác nào một gia tộc bình dân.

Thế nên mười mấy năm qua đi, Diệp phủ chỉ có một tiểu thư duy nhất là Diệp Vãn Tình và một thiếu gia con thứ do Đào di nương sinh ra.

Nay đột nhiên lại mọc ra một tam tiểu thư??? Chẳng lẽ đại phu nhân đã đổi tính? Hay là có người đã trị khỏi bệnh cho bà ta? Diệp Vãn Tình hỏi nha hoàn kia: “Tam tiểu thư là do chính đại phụ nhân sinh?”

Nha hoàn kia săm soi nhìn Diệp Vãn Tình, vẫn kiêu ngạo nói: “Tuy tam tiểu thư không phải con ruột của đại phu nhân và đại lão gia, nhưng tiểu thư được đối xử còn hơn cả con ruột.”

Diệp Vãn Tình nghe nha hoàn kia trả lời xong thì không nói một lời liền xoay người bước vào Hải Đường viện, Cẩm Tú và Hải Đường lập tức theo sau.

Nha hoàn kia sửng sốt, ngay sau đó liền nổi giận chạy theo ngăn bọn họ lại: “Các ngươi không nghe thấy ta nói gì hay sao?! Nơi này không phải là chỗ các ngươi có thể tùy tiện đi vào.”

Diệp Vãn Tình mang một tấm mạn che mặt bằng lụa, chỉ để lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp, hờ hững lại lạnh nhạt, đuôi mắt hẹp dài sắc sảo nhẹ nhàng đảo qua, liền khiến cho nha hoàn kia ngây ra một lúc.

Ba người Diệp Vãn Tình liền lách qua người nha hoàn kia bước nhanh vào.

“Các ngươi mau đứng lại! Người đâu!”

“Ba người các ngươi mau chóng đi ra ngoài cho †a, nếu không thì ta sẽ kêu người đuổi các ngươi ra ngoài!”

“Kim Bích, có chuyện gì mà ồn ào thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.