Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 1




Chương 1:

“Cái gì? Mang thai?!”

Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Diệp Vãn Tình nhíu chặt mày hỏi lại: “Đại phu, ông không nhầm chứ? Làm sao mà Nhược Tuyết lại có thai được?”

Còn chưa để đại phu trả lời, Nhược Tuyết đã đột ngột quỵ xuống, giọng run run: “Vương phi tha tội…đứa bé…đứa bé là của vương gia…

Diệp gia từng có một Diệp tiểu thư tri thư đạt lễ, dung mạo khuynh thành, chỉ tiếc năm mười bốn tuổi lại bị ngã mà hủy dung.

Vị hôn phu của nàng là thế tử phủ Chiến Bắc vương, hôn ước của hai nhà được định ra từ khi còn nhỏ.

Nghe tin Diệp tiểu thư bị hủy dung nhưng thế tử lại không hủy hôn ước, người đời đều khen thế tử là người có tình có nghĩa.

Năm mười tám tuổi Diệp tiểu thư lên kiệu hoa, gả vào Chiến Bắc vương phủ làm thế tử phi, mang theo đồ cưới phong phú mà người mẹ là con gái thương gia để lại.

Người đời đều nghĩ Diệp tiếu thư cuối cùng cũng gả cho một lang quân như ý, Diệp Vãn Tình cũng nghĩ như thể.

Sau đại hôn cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, phu quân không có mẫu thân, nàng không phải đối mặt với tình cảnh mẹ chồng nàng dâu, cũng không lo việc xích mích giữa muội muội hay tỷ tỷ của chồng.

Trong phủ chỉ có một trưởng bối duy nhất là Chiến Bắc vương, nhưng hàng năm Chiến Bắc vương đều đóng quân ở biên giới, rất ít khi về nhà.

Gả đi được nửa năm, Chiến Bắc vương đột ngột qua đời do gặp phải kẻ xấu ám sát.

Thế tử kế thừa tước vị của Chiến Bắc vương, trở thành vương gia, Diệp Vãn Tình cũng từ một thế tử phi trở thành một vương phi cao quý.

Một thời gian sau Diệp Vãn Tình có thai, nàng đã vô cùng hạnh phúc và vui mừng, chỉ cần sinh ra một đứa bé trai kế thừa hương hỏa cho phu quân là nàng đã hoàn thành trách nhiệm của một người phụ nữ.

Từ nay về sau cuộc đời nàng hạnh phúc viên mãn rồi.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi Diệp Vãn Tình mang thai đến tháng thứ sáu, nàng lại kinh hoàng phát hiện ra Nhược Tuyết- nha hoàn thân cận nhất mà nàng vẫn luôn coi như tỷ muội ruột thịt cũng mang thai hai tháng.

Sau khi Diệp Vãn Tình tra hỏi, Nhược Tuyết mới nước mắt ngắn nước mắt dài mà thừa nhận cái thai này là của phu quân nàng! Hai người, một là nha hoàn thân cận như tỷ muội ruột thịt, một là phu quân của nàng lại phản bội nàng, lén lút gian díu với nhau trong thời gian nàng mang thai! Diệp Vãn Tình vừa phẫn nộ vừa bi thương, dẫn đến bị động thai khí ngất đi, khi nàng vừa tỉnh lại hay tin Nhược Tuyết đã được phu quân nâng lên làm thiếp.

Thậm chí phu quân còn không thèm hỏi qua chính thất là nàng lấy một tiếng.

Diệp Vãn Tình tức giận đến tìm Nhược Tuyết, muốn hỏi vì sao nàng ta lại phản bội nàng, hỏi Diệp Vãn Tình nàng rốt cuộc đã không tốt với nàng ta ở chỗ nào.

Diệp Vãn Tình ôm lấy cái bụng bầu sáu tháng, cố gắng kiềm chế cơn tức mà hỏi: “Nhược Tuyết, ngươi theo hầu ta từ năm ta mười tuổi, đến nay đã được tám năm.

Ta tự hỏi mình luôn đối tốt với ngươi, coi ngươi như tỷ muội ruột thịt, ngươi nhìn xem bao nhiêu nô tỳ trong phủ, có ai được ăn mặc trang điểm theo tiêu chuẩn của một tiểu thư nhà giàu giống như ngươi không? Ta coi ngươi như muội muội ruột thịt mà đối đãi, chưa bao giờ khinh thường đánh đập ngươi, thế mà vì cớ gì ngươi lại phản bội ta?”

Nhược Tuyết rụt vai, đôi mắt to tròn ngây thơ của nàng ta đột nhiên đẫm nước: “Nô tỳ…nô tỳ…

Chính là cái bộ dạng này! Trước đây Nhược Tuyết luôn trưng ra cái bộ dạng ngây thơ tội nghiệp, khiển Diệp Vãn Tình nhớ đến muội muội đã mất khi còn nhỏ vì bệnh đậu mùa.

Nên Diệp Vãn Tình mới thương yêu Nhược Tuyết, đem tình yêu thương đối với muội muội đã mất đổ đồn lên người nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.