Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 96: Cách mạng công nghiệp




Thân thể của nữ quân luôn rất tốt đột nhiên vẻ mặt như có bệnh lại liên tục nôn như thế, Bảo Châu có chút kinh hoàng, vừa đỡ Uyển Như trở về phòng vừa liên tục suy đoán, nói: “Đây là bị lạnh lúc ngủ trưa? Hay là váng sữa chưng đường sau giờ ngọ bị hỏng rồi?”đ đôniễn dàn lê quý

Tiếu Đường lại rất bình tĩnh, lập tức nghĩ đến nguyệt sự tháng này của nữ quân đã trễ gần mười ngày, nhưng nếu mang thai cũng không thể phản ứng nhanh như vậy được, có lẽ do mùi thịt dê nặng nói không chừng.

“Tranh thủ thời gian đi mời đại phu!” Tiếu Dương mặc kệ là nguyên nhân gì, lập tức nghiêm mặt hạ lệnh, rồi sau đó ra lệnh cho Bảo Châu mở rộng cửa sổ thông khí, vừa tự mình rót nước ấm cho thê tử súc miệng.

“Không có chuyện gì, đừng khẩn trương —— chỉ hơi chút không khỏe thôi.” Uyển Như nhìn bộ dạng căng thẳng của phu quân không khỏi cười, tay trái nhẹ để lên bụng suy đoán, nói: “Có lẽ là chuyện tốt cũng nên.”

Thân là nữ nhân luôn có chút trực giác với chuyện có đứa bé trong bụng hay không, hơn nữa Uyển Như của kiếp trước đã từng mang thai, mặc dù không thể sinh hạ đứa bé nhưng những giai đoạn trước đó đều rất quen thuộc.

Nàng mơ hồ cảm thấy, đứa bé không có duyên với mình kiếp trước rốt cuộc đã trở lại. 

Lúc này đây, nó hoặc nàng sẽ có cuộc sống khác trước kia, có phụ thân mẫu thân yêu thương, sẽ có cữu cữu đến giúp đỡ, còn có hai gia tộc phù hộ.

“Mạch tượng đã lưu loát hơn, như hạt châu lăn đi, quả thật là hoạt mạch.” Sau khi bắt mạch cách màn đại phu hơi gật đầu, trước khi Tiếu Dương mừng như điên muốn cao giọng cười to lại nghe được hai từ mà hắn rất ghét, “Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì? Mạch tượng không tốt?!” Tiếu tướng quân quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn đại phu, xem tình hình nếu như đại phu còn dám gật đầu nhất định sẽ bị đánh ra cửa.

“Không không, chỉ muốn nói thực sự hoạt mạch không phải là biểu hiện tuyệt đối của mang thai.” Đại phu tranh thủ thời gian giải thích, nói: “Trước nguyệt sự hai ba ngày cũng sẽ xuất hiện hoạt mạch, nương tử còn có những bệnh trạng khác hay không?”

Tiếu Đường tranh thủ thời gian cúi người nói nhỏ tất cả tình hình trên người Uyển Như vào bên tai đại phu.

“Thời gian cũng quá ngắn không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào cả, chỉ là, thể chất của nương tử rất tốt mọi chuyện đều không cần lo lắng cũng không cần uống thuốc, mấy ngày này chú ý những cấm kỵ lúc mang thai là được.” Đại phu vẫn nói chút ít lập lờ nước đôi, chỉ nói năm ngày sau lại tới bắt mạch tiếp.

Bệnh trạng của đầy hơi ăn không tiêu cũng có thể xuất hiện hoạt mạch và buồn nôn, theo đại phu, thậm chí luôn nghĩ đến chuyện mang thai cũng có thể có loại mạch tượng này, thậm chí thân thể mệt mỏi bụng dưới, ngực cũng phát trướng hoặc tình hình nôn thế này xuất hiện cũng không nhất định là thân thể có vấn đề. 

Nguyệt sự trễ bảy tám ngày cũng không thể chính xác được, còn phải xem nhiều thứ khác, đại phu cũng không dám đưa đơn thuốc tiêu thực cho Uyển Như, khả năng có thai cũng có, thuốc không thể ăn bậy.

Về phần cấm kỵ của việc mang thai, bản thân Uyển Như cũng hiểu rõ, còn mang theo vú già giỏi về hầu hạ người mang thai, cơ bản không cần đại phu quan tâm.

Dù đại phu chưa dám đảm bảo có thai hay không thì Uyển Như cũng rất bình tĩnh, Tiếu Dương thì đã khẩn trương lại nghiêm túc nói: “Mặc kệ lần này có hay không đều phải bắt đầu làm chuẩn bị, ta đây sẽ thăng làm Phòng ngự sự Mông Châu có nhiệm kỳ là ba năm, mặc kệ như thế nào thì trưởng tử hoặc trưởng nữ của chúng ta cũng sẽ sinh ra ở địa khu Tây Nam.”

“Vâng ạ, y phục nhỏ, chăn mền, nôi v.v.. Đều được bắt đầu chuẩn bị rồi.” Uyển Như kiềm chế tâm trạng mừng rỡ, cố gắng không để tâm trạng lên xuống quá lớn, rồi sau đó ra lệnh cho Bảo Châu còn đang kích động hơn cả bản thân đi khố phòng chuẩn bị tất cả.

Giờ phút này nàng cũng không dám giữ tỳ nữ đang có chút nôn nóng ở lại hầu hạ bên cạnh, miễn cho làm sai. 

“Cái ta nói cũng không phải chuyện này.” Tiếu Dương ôm Uyển Như cười rất tươi, nếu may mắn nàng mang thai thì nên giải quyết vấn đề chỗ ở, ăn uống, ăn mặc trước, cũng tạo và duy trì mối quan hệ qua lại thân thiết với bộ lạc xung quanh. 

Hi vọng loại hòa bình đáng kể này có thể tiếp tục giữ vững, để thê tử có thể dưỡng thai thật tốt.

Mà Tiếu Dương, phải hoàn thành công việc của chức vụ Phòng ngự sử Mông Châu của mình, sau khi được thăng quan cao rốt cuộc hắn có thể mạnh tay làm một trận, đương nhiên, mang đến càng nhiều quyền lợi thì trách nhiệm cũng đã không giống trước đó.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Nơi đóng quân không cần chuyển, nhưng đỉnh núi cách vách của Tòng thứ sử Côn Châu phải tới, Phòng ngự sử cần quản lý binh lính nhiều hơn, cần tìm một nơi luyện binh, trước tiên chia Hắc giáp của Tiếu gia ra một bộ phận đi đóng ở nơi khác, thay phiên thao luyện người bên kia, cần được nhanh chóng làm cho tất cả nơi đóng quân của Mông Châu thật ra dáng, lúc đó mới có thể yên tâm để ngủ.

Đồng thời, còn cần sửa đường, không phải đường lổm chổm đá mà là đường bằng phẳng chân chính.

Trong trí nhớ có câu “muốn giàu có trước tiên phải sửa đường” những lời này chính là trải qua nhiều năm thực tế, đi theo trí tuệ của người xưa là chuẩn không sai.

Sửa xong đường thì thổ dân khu Tây Nam mới có thể đi ra ngoài mở rộng tầm mắt xem các thành phố lớn, mới có thể để cho bọn họ chân chính cảm nhận được chỗ tốt của đồn điền, dệt vải, đọc sách, buôn bán, phát triển kinh tế một vốn một lời có điểm rất tốt.

Sửa xong đường thì lúc có chiến tranh có thể nhanh chóng cho thuộc hạ tiến hành sơ tán, vận chuyển vật tư, hoặc là nói, sửa đường xong thổ dân Tây Nam muốn náo loạn cũng tiện để ý đến.

Về phần muốn sửa thành dạng gì, Tiếu Dương âm thầm suy nghĩ, tối thiểu nhất là thê tử và con có thể ngồi trong xe ngựa nhỏ thuận lợi đi từ Điền* đến đất Thục nhỉ? Dù không thể ngồi xe toàn hành trình, vậy cũng phải giảm bớt tần suất xóc nảy khi đi đi bộ. (Điền: tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)

Hắn tuyệt đối không thừa nhận chuyện sau khi bản thân biết được Uyển Như có khả năng mang thai lại lập tức nghĩ đến sửa đường, chỉ vì tương lai có thể để nàng trở về kinh một cách thoải mái hơn! 

Đã quyết định sửa đường, Tiếu Dương lại bắt đầu suy nghĩ, sao lại nghĩ đến chuyện sửa đường nhỉ? Dùng cơm tối xong, lúc thê tử đang vui vẻ hớn hở bắt đầu vẽ y phục nhỏ của đứa bé, lúc vẽ hình hắn cũng ngồi vào trước bàn sách cùng vẽ với Uyển Như.

Ừ, đầu tiên cần đo đạc, xác định cần sửa ở nơi nào, sau đó dọn dẹp mặt đất, nên đốn cây thì đốn cây nên lấp đường thì cần lấp đường, sau đó là dùng xi măng trộn đất hoặc hỗn hợp xi măng và đá vụn, cuối cùng còn phải đổ nhựa đường vào để đông cứng lại thành tầng, nếu gặp phải dãy núi còn phải đào đường xây đường hầm nữa nhỉ?

Tiếu Dương viết ra quá trình cơ bản kế tiếp sau đó suy nghĩ đến công cụ cần thiết cho sửa đường, thiết bị đo đạc cơ bản phải có, đo lường đo đạc gì đó thật là phiền phức; phải nhiều nón bão hiểm, xẻng sắt, ừm, còn đục, búa, cái cưa đều phải có, chuyện này luyện sắt là được! Nồi hơi cũng phải tiến hành cải tiến tiếp?diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Xi măng ấy à, thì lấy đá vôi và đất sét làm nguyên liệu, sau khi xay nghiền thì nung khô tại chỗ tạo thành xi măng, ừm, chỗ để xi măng cần phải có, máy móc xay nghiền trộn vật liệu, dùng phương thức nhân lực hoặc con lừa kéo quá tốn sức, cần máy móc, máy chạy bằng hơi nước phải có.

Nhựa đường)? Nghĩ đến cái này vẻ mặt của Tiếu Dương đau khổ, dùng dầu mỏ tinh luyện nhựa đường tuyệt đối là nhiệm vụ không thể hoàn thành, dầu mỏ không có, thiết bị tinh luyện cũng không có, hơn nữa không làm được!

Nhựa đường tự nhiên cũng có thể suy xét đến, ở thế kỷ mười lăm đế quốc Inca* cũng đã chọn dùng nhựa đường tự nhiên xây đá vụn thành đường đó sao, sông Thanh đất Thục có quặng nhựa đường tự nhiên. (*Người Inca là một tộc người da đỏ tại miền nam châu Mỹ. Từ thế kỷ 13 đến thế kỷ 16, người Inca đã làm chủ một vương quốc rộng lớn có mức độ tổ chức cao. Trong thời điểm mở rộng nhất, ảnh hưởng của vương quốc này trải dài từ Ecuador ngày nay cho đến Chile và Argentina. Trung tâm văn hóa, kinh tế và tế lễ là thủ đô Cuzco trong nước Peru ngày nay. Theo wikipedia)

Chỉ là, Tiếu Dương vuốt cằm bất đắc dĩ nhíu mày, hắn là Phòng ngự sử của Mông Châu, không quản đất Thục được, vấn đề nhựa đường để xuống đã, đá vụn thì có thể làm.

Sau đó lúc sửa đường nhất định phải có thuốc nổ, mà cho nổ thế nào hắn sẽ làm, nhưng mà, dùng hỏa dược thô sơ của đạo sĩ tuyệt đối không phù hợp nhu cầu, cho dù không có TNT cũng phải làm ra được nitroglycerin chứ nhỉ? Còn có ngòi nổ! Nói đến cho nổ, lúc thi công cốt thép lưới bảo vệ nhất định phải có... (*Nitroglycerin là một chất lỏng không màu, phiên âm tiếng Việt: "Nitrôglyxêrin", được dùng cho các ứng dụng thuốc, thuốc nổ và một số ứng dụng khác.)

Tất nhiên phải có rồi, lựu đạn dùng ở chiến trường... Có phải cũng nên suy nghĩ lại một chút hay không?

Nghĩ tới đây, rốt cuộc Tiếu Dương hoàn hồn nhìn kỹ lại bản thân đã viết đầy cả một tờ giấy lớn, rồi sau đó trợn mắt há hốc mồm mà nắm chặt tóc —— đây là sửa đường sao, quả thật là một cách mạng công nghiệp! Chỉ ba năm nhiệm kỳ thì làm sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy chứ?!

“Làm sao vậy?” Uyển Như thấy phu quân mang vẻ mặt đau khổ, không khỏi lên tiếng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.